Thứ Ba, 4 tháng 1, 2011

Phòng 310

Câu chuyện này do chính bạn của tôi tên Marsha Bennett kể và tôi ghi lại.
Vào cuối thu, Marsha sang miền Bắc để viếng thăm bạn bè ở tiểu bang Washington (Mỹ).
Giờ đây một mình lái xe về California. Trên đường đi, Marsha đã đi ngang qua dãy Cascade trải dài từ Washington cho tới California. Hôm đó trời đã gần khuya, tuyết bắt đầu rơi lả tả trước khi đến được thị trấn nhỏ Oregon nơi bạn ấy dự định ngủ lại để sáng ngày mai sẽ lên đường tiếp.
Khi đến được Oregon, Marsha đã mệt đừ, ăn vội vã một tô canh súp nóng, rồi đi tìm nơi để trọ. Marsha dừng ngay khách sạn đầu tiên mà bạn ấy thấy, đó là một khách sạn cũ kỹ nằm cạnh con đường chính. Khi bước vào hành lang của khách sạn, bạn có thể ngửi được mùi ẩm mốc, nhưng vì muốn tiết kiệm tiền bạc nên bạn ấy đã đến bàn làm việc gặp một người thư ký xin mướn một phòng để ngủ qua đêm. Sau khi làm thủ tục xong, người thư ký đưa Marsha chiếc chìa khóa trên đó có số 310 và đó cũng là số phòng của bạn ấy. Căn phòng này nó nằm trên tầng lầu thứ ba. Marsha được một nhân viên tại đây giúp mang hành lý lên phòng.
Khi bước ra khỏi thang máy, là một hành lang trải thảm màu đỏ sẫm đã cũ lắm rồi. Marsha nhìn trên từng cánh cửa để tìm số phòng của mình.
- A! Ðây rồi, phòng 310.
Marsha mở khóa rồi lấy tay đẩy cánh cửa vào. Cửa vừa mới mở thì một luồng hơi nóng tạt ngay vào mặt, không những hơi nóng bay ra mà còn có gì đó rờn rợn kéo theo sau. Cái gì đó không thể xác định được rất là nặng nề và phiền muộn làm cho bạn ấy sờ sợ. Marsha nghĩ thầm căn phòng này chắc chắn có gì không ổn.
Rồi bỗng dưng bạn ấy choáng váng như muốn xỉu. Bạn ấy nói là “Nó thật... thật là nóng.” Nhân viên mang hành lý lúc đó cũng đã lên tới, ông ta mở tung những cánh cửa sổ để không khí mát lạnh bên ngoài lùa vào, sau đó ông ta bỏ đi.
Căn phòng trở nên mát mẽ được một chút nhưng cảm giác tuyệt vọng và sợ hãi càng ngày càng mạnh mẽ hơn, trọng điểm là cái cửa sổ vuông mở lớn. Bỗng từ đâu, một tiếng nói vô thanh từ trong đầu vang lên:
- Ði đến cửa sổ, rồi nhảy xuống. Nhảy xuống!
Hoảng hồn, Marsha nhào lên giường nơi cách xa cửa sổ nhất và nói với cái tiếng trong đầu:
- Không. Không. Không. Tôi không nhảy đâu!
Nhưng cái tiếng đó cứ khăng khăng.
- Ngươi không thể chống cự. Ðồ con nhỏ yếu đuối. Trước sau gì mày cũng phải nhảy!
Cuối cùng bạn ấy chịu không nổi đành ngồi bật dậy.
Nhát gan hay không, bạn ấy giải thích, cũng phải rời nơi đó ngay lập tức, nếu không, sáng mai tao sẽ chết. Marsha nói với tôi như vậy.
Bạn ấy sẵn sàng bỏ số tiền mướn phòng để đi đến một nơi khác. Nhưng khi bạn ấy ôm đồ đạc xuống thì bà thư ký không hỏi tiếng nào mà hoàn lại tất cả số tiền bạn ấy đã trả.
Sau đó bạn ấy lái xe đến một khách sạn khác sang trọng hơn và ngủ lại một đêm dự định sáng mai sẽ lái xe về sớm.
Nhưng sáng hôm sau, bạn ấy đã thay đổi ý định quyết ở lại thêm một ngày nữa để tìm ra tiểu sử của khách sạn cũ đó, biết đâu sẽ tìm ra nguyên do sự việc kinh hoàng đã xảy đến cho bạn ấy vào đêm hôm qua.
Bạn ấy lần mò đến thư viện trong vùng điều tra và gặp một bà lão làm việc tại đây đã lâu, bạn ấy hỏi:
- Chào bà. Cho con hỏi có phải chuyện gì đó đã xảy ra trong khách sạn cũ kỹ nằm trên con đường này không?
Bà lão nhìn bạn ấy với ánh mắt lạ lùng.
- Làm thế nào mà cô biết được có chuyện xảy ra tại đó? Bà ta hỏi. Cô có biết khách sạn này bỏ ra một khoảng thời gian khá lâu để đè nén câu chuyện lại không.
Bà ngưng một lúc trầm ngâm rồi lại tiếp:
- Vào năm 1948 một đôi vợ chồng đến trọ qua đêm trong khách sạn lấy tên là ông bà Oscar Smith. Sáng sớm hôm sau nhân viên làm việc thấy xác của một người đàn bà trẻ trên vỉa hè bên ngoài khách sạn ngay bên dưới cửa sổ phòng 310. Lúc đó người đàn ông ghi danh là chồng cô ta bỗng dưng mất tích. Lúc đầu người ta nghĩ rằng đó chỉ là một vụ tự tử, bà lão cam kết, nhưng khi họ mở bàn tay của cô ta ra thì thấy trong tay của cô ta có một mớ tóc quăn... vì vậy cảnh sát ra lệnh truy lùng kẻ giết người nhưng không bao giờ tìm thấy... À, bà lão bỗng thay đổi nét mặt nhướn hai con mắt lên nhìn thẳng bạn tôi rồi nói tiếp:
- Có phải là ngẫu nhiên không. Cái vụ này đã xảy ra ngày 5 tháng 11, tính raaa... vào ngày hôm qua vừa đúng 40 năm.
* Trích từ “Mystifying” do nhà xuất bản Sterling Publishing Co., Inc. ấn hành. Tamlinh dịch thuật.