Thứ Năm, 27 tháng 10, 2011

loài chuột quái đản!

-nói về chuột ,từ già đến trẻ ai mà không biết ?con cái thì mỏ nhọn dài,con đực thì lê hai hòn dái to quá cở mà đủng đỉnh!nhưng ở đây tôi không nói về điều ấy ,tôi muốn nói về sự quái đản của chuột mà tôi và các bạn quen từng chứng kiến .
-cách đây vài hôm ,1 chiều tà ngồi lai rai bên quán cóc vỉa hè cùng ông hàm xóm ,tôi tình cờ ngó bên kia đường(cách độ hơn 10m)có 2 chậu bông lớn bằng vòng tay .bổng thấy 1 con chuột khá lớn nhẩy ra ,là nhẩy chớ không phải đi hay chạy !nó nhảy như con cóc vậy ,chỉ cần 4 -5 cú nhảy là từ chậu hoa nầy sang chậu hoa kia !phía sau nó là 1 con nhỏ hơn lúp xúp chạy theo ...tôi thấy lạ quá!bèn chỉ ông bạn coi,hai thằng chăm chú ngó chậu bông thì độ dăm phút sau,con chuột lại nhảy ra như con cóc tiếp ,lần nầy từ phái chậu mới qua chậu củ ngược lại khi nảy ,vẩn là con nho nhỏ phía sau lóc cóc chạy theo con trước ,kì nầy chúng chui luôn vào chậu hoa ,không thấy xuấthiện nửa.
-kể củng kì thay,từ đời thuở đến nay tôi mới thấy con chuột không đi,không chạy,mà nó nhảy như 1 con cóc vậy !chúng tôi bàn bạc là...con lớn nhảy trước là sư phụ ,nó đang truyền ngón công fu phi thân đặc dị cho con đi sau,chắc là học trò của nó !rồi khi thấy có kẻ dòm ngó ,nó liền ẩn dạng đi ,sợ chúng tôi học lỏm mà ăn cắp nghề không chừng?!
-thấy tôi kinh dị,anh bạn tiếp lời :-mới vài hôm trước đây ,trời chiều mưa lả tả vắng đìu hiu,tôi ngồi ngáp muổi bên xe nước mía thì chợt nghe tiếng chuột kêu ,ngó bên kia đường (cách 4 m,vì là con hẻm nhỏ)chợt thấy 1 con chuột chạy bằng 2 chân ,trên miệng nó ngậm 1 chú chuột con mới ra lông lớt phớt,nó lon ton chạy từ nhà số 4 qua sân nhà số 5 rồi vọt thẳng vô nhà mất tiêu ,vẩn chỉ bằng 2 chân ...kế đó liền có 1 con khác ,con nầy chạy 4 chân như bình thường ,từ nhà số 4 vọt ra ,đến trước nàh nó 5 nó tạm dừng vài giây như suy đoán ,rồi tiếp tục chạy qua nhà số 6 chui vào.chắc là vợ chồng nó thuê nhà mới ,mà bất đồng ý kiến ,nên vợ bồng con đi 1 nơi ,chồng chạy tìm 1 nẻo !
-trở lại phần tôi ,ngày hôm qua ,khi đang ngồi chờ vá xe trong tiệm ,bổng tay khách ngồi kế tôi kêu lên lắp bắp:-con..con gì kìa ?phải chuột không ?
tôi ngó theo tay anh ta chỉ thì thấy trước mặt chúng tôi độ gần 3m có 1 con chuột màu nâu đen đang tà tà chạy ,cái kì lạ là đầu nó như đầu con heo!song cái mỏ có hơi dài ra 1 chút !tôi ngẩn người rồi phì cười:-thì ...củng vẩn là con chuột thôi!nhưng mà coi mắc cười làm sao đó !
-chờ lát đến xe vá xong ,mà vẩn không thấy nó xuất hiện lần nửa !
còn nhớ cách đây vài năm ,anh bạn tôi là người hoa gốc trà vinh ,làm bốc xếp ở kho hàng chợ lớn ,trong 1 đêm nằm ngủ li bì vì sốt ,anh chợt nghe tiếng gỏ ton ton ...ton ton liên hồi ...anh cố làm ngơ ngủ tiếp mà không được !vì nó ghỏ hoài ...mà lại gỏ theo nhịp điệu nửa chớ !anh liền ngồi dậy càu nhàu :-mẹ!thằng nào phá ?tao ngủ không được vậy !tao đá cho bể d...bây giờ !!!
-giây lát im lặng ...rồi lại vang lên nhửng tiếng lon ton rộn rả như chế nhạo ,anh ta tức mình chạy ra phòng sau,nhìn đâu thấy ai ...anh ngở là ma phá ,vì nhửng tiếng lon ton ấy vẩn vang lên không ngừng ...anh chú ý vào 1 góc phát ra tiếng rồi đi đến nhẹ nhàng ...trong góc nhà là mớ lon sửa bò lập úp phơi khô (để dùng lại)anh trông thấy 1 con chuột đang đứng 2 chân sau ,2 chân trước như 2 tay vổ liên tục trên đáy lon .tạo ra âm thanh ton ton không ngừng,nó thấy anh liền ngưng tay vài giây rồi lại tiếp tục vổ trống lon như không có gì quan trọng !anh bạn tôi liền co chân sút 1 phát cực mạnh vào lon sửa bò..bay tung toé lên ,con chuột mới đó mà chuồn mất tiêu ,sau đó anh lại lên phòng trên ngủ tiếp .giây lát anh nghe nhói ê ở ngón cái chân ,nhau giật giò lên ,xem lại nơi ấy máu chạy xối xả !...không biết vì sao !anh cho là chuột cắn trả thù anh đá nó khi nảy !...tôi thì cho là trong lúc anh đá nó ,chân anh trúng phải mép bén của cạnh miệng lon !
-xin trở lại câu chuyện của riêng tôi ,tôi có trồng vài chậu ngải,khi chuột nó đào hang vào chậu ,cắn cây lá xác xơ ,tôi sợ cây ngải chết ,nên lấy đất dẻo mà lấp miệng hang lại !...vậy là lại trùng hợp lúc tôi hết tiền,mà công việc đang làm hầu như chậm lại ,hay trục trặc ngoài ý muốn ,nói chung là đồng tiền bổng eo lại đáng kể !....riêng tôi nghỉ vì cây ngải bị chuột đào tổn thương nên ảnh hưởng vậy !nhưng sự việc kế làm thay đổi suy nghỉ của tôi ,số là tuần kế nửa tôi có công việc làm khả dỉ đang kiếm ra ít tiền ...nó trôi chảy vài hôm ...rồi tôi lại phát hiện là chuột tiếp tục đào hang vào mấy chậu ngải cưng của mình !bực tức ,tôi liền lấy đất lấp và nén thật chật! ý tôi là cho mầy chít trong ấy luôn !chôn sống luôn !coi còn chui lển nổi không ?!
-và đúng vậy !mấy ngày sau chậu ngải còn y nguyên ,không có dấu đào ,lổ đào chi hết ...nhưng mà ....công việc của tôi bổng chựng lại ngoài ý muốn !tài chánh bổng dưng ngưng ngang 1 cách vô cớ !...tôi thiết nghỉ ..nếu nuôi ngải mà không có tiền ...vậy chắc tui nuôi chuột quá !có chuột là có tiền sao ???tuy không phải tiền trên trời rơi xuống ,song việc làm ăn nó thuận lợi hơn thấy rỏ (khi chuột nó đào te tua cây ngải của mình!!!)
-tôi chợt nhớ từng xem đâu đó 1 cái video đền thờ chuột tại ấn độ ,hàng triệu con bò lung tung trong đền ,thức ăn và sửa nuôi chúng béo tốt đầy đủ ! có lí do gì mà dân ấn tại đó họ làm vậy nhỉ ?....và ...nếu là dân huyền môn,chúng ta củng nên nhớ là ông DZAMBALA...củng như ông GANHEGA ...Đều là nhửng vị phúc thần mà có tuỳ tùng là thần chuột nhả ra châu báu !có sự liên quan gì không ?chuột ấy là chuột thần hay có bà con dòng họ gì với chuột phá ngải trồng không nhỉ ???xin nhường suy tư cho bạn đọc nào từng chạm trán nhà chuột như tôi !hi hi !

loài chuột quái đản!

nhìn được linh hồn người chết !



-không có ma!chỉ có xem chuyện ma.
-câu chuyện thứ 5.
- Heidi có một khả năng đặc biệt. Cô bé có thể nhìn được linh hồn những người quá cố và thậm chí nghe được tiếng họ nói. Mọi chuyện đến với Heidi khi cô được 8 tuổi...


Cô bé nhìn được linh hồn người chết?

Tại thị trấn Ellerslie, tiểu bang Georgia, Mỹ, cô bé 8 tuổi Heidi Wyrick được biết tới với khả năng đặc biệt: nói chuyện với người đã khuất. Mọi chuyện bắt đầu vào một ngày tháng 2 năm 1989, khi gia đình của Heidi mới chuyển tới Ellerslie. Theo lời cô bé kể lại, một người đàn ông có tên “Con” đã xuất hiện ngoài cửa sổ nhà cô bé vào thời điểm đó.

“Ông ấy có mái tóc bạc trắng và mặc một chiếc áo T-shirt dính đầy máu. Tay ông ý bị băng và vẫn còn rỉ máu trên đó." - Heidi kể về hình ảnh mà cô bé nhìn thấy.

Người đàn ông bí ẩn (ảnh minh họa)

Bà Lisa Wyrick, mẹ của Heidi, cho rằng có kẻ nào đó cố bắt cóc con gái mình. “Tôi vội bế con bé vào phòng và đóng cửa lại, cầm sẵn con dao trong tay. Cùng lúc đó, tôi gọi cho chồng tôi và bảo anh về nhà." Khi anh Andy Wyrick về đến nhà, anh cùng vợ mình đã đi khắp nơi hỏi xem có ai biết cái người tên là Con kia là ai không. Nhưng họ không thu được kết quả gì.


...cùng đôi tay băng bó (ảnh minh họa)

Sau cuộc gặp gỡ với ông Con bí ẩn, cô bé Heidi lại nói cho mẹ biết về một cuộc gặp gỡ khác. Lần này, cô bé gặp một người đàn ông có tên Gordy.

“Tôi nghĩ rằng Con và Gordy thực chất chỉ là một người, tôi bèn nghĩ tới một người có cái tên Con Gordy. Tôi lại đi hỏi mọi người về cái tên này" - bà Lisa kể.

Bà Lisa nhắc tới những vụ đụng độ kỳ lạ của cô con gái cho người chị của bà biết. Người chị của Lisa sống ngay bên cạnh. Cuối cùng bà cũng phát hiện ra cái tên Gordy kia rất có thể xuất phát từ người đàn ông có tên James S. Gordy (ảnh) – chủ nhân cũ đã qua đời từ rất lâu của ngôi nhà mà chị bà Lisa đang ở. Bà Lisa sốc tột độ khi biết sự thật này.



Chân dung ông James Gordy

Lisa liên hệ với gia đình của cô Catherine Ledford, là chủ nhân sở hữu ngôi nhà ngay cạnh nhà bà. Khi đó, bà được biết: ông James Gordy đã chết từ năm 1974.



Bia mộ ông James

“Tôi biết ông từ khi còn là một đứa trẻ. Ông có một công ty ở Columbus và trong nhiều năm, ông còn là người giám sát ngôi trường Sunday của chúng tôi” - một người cho biết.

Gia đình cô Catherine Ledford không còn giữ bất cứ bức ảnh nào về ông Gordy, nhưng cô miêu tả rằng ông có một mái tóc xám, lúc nào cũng mặc đồ bó, đi đôi giày đen sáng bóng. Sau đó người ta tìm lại được một số bức ảnh của gia đình ông Gordy. Người ta cho bé Heidi lướt qua một lượt các tấm ảnh. Nhìn đống ảnh, bé Heidi nhanh chóng nhận ra người đàn ông với cái băng gạc trên tay cùng cái áo dính đầy máu. Theo Catherine Ledford, người mà bé Heidi chỉ ra chính là người bác Lon của cô.



Chân dung ông Lon
Lon đã từng sống ở đây khi còn trẻ. Ông ấy chết năm 1957 do ung thư. Ông ấy bị mất một tay.

Bà Lisa giờ đây đã hoàn toàn tin rằng những gì con bà nhìn thấy không phải là tưởng tượng. Ðó là... 1 người đã chết.

4 năm sau đó, Heidi vẫn tiếp tục nhìn thấy hai hồn ma của ông James Gordy và ông Lon Batchelor. Ðến năm 1993, khi mẹ của Heidi mang thai em bé, hồn ma lại viếng thăm.
“Heidi chưa bao giờ sợ hãi về bất cứ thứ gì. Kể cả hai hồn ma kia cũng chưa bao giờ khiến con bé sợ hãi. Nhưng lần này khi nó nhìn thấy bóng đen xuất hiện, Heidi kinh hoàng tột độ.” - Mrs.Lisa nhớ lại.

Theo lời bà Lisa, việc cô bé nhìn thấy những bóng ma và linh hồn ngày càng trở nên quen thuộc.

Tháng 2 năm 1994, em gái của Heidi, Jordan, ra đời. Hai tuần sau, bé Heidi bỗng có những biểu hiện kỳ lạ. “Nó cào sâu vào mặt mình, thật đáng sợ. Tôi không hiểu sao con bé lại làm thế. Ðiều gì đã làm con gái tôi trở thành thế này?".

Bố của Heidi, ông Andy, thì không lo lắm về cô con gái. Ông chỉ nghĩ rằng đó là do cô bé chơi đùa nên bị thương thôi. Nhưng rồi 2 đêm sau đó, ông tỉnh giậy sau giấc ngủ với nhiều vết thương kỳ lạ. Ông cho biết: “Tôi bị cào 3 vết trên người vào đêm đầu tiên. Ðêm sau đó tôi bị cào 3 vết phía sau lưng. Ðêm sau nữa tôi ngủ dậy với 3 vết cào trên đầu gối."

Gia đình Wyrick đành phải nhờ tới một chuyên gia về các hiện tượng thần bí, giáo sư William Roll, để làm sáng tỏ những gì đã xảy ra.
“Cô bé có những miêu tả khá sinh động. Tuy nhiên không ai có thể kiểm chứng vì chỉ có cô bé nhìn thấy những linh hồn thôi. Cô bé chưa bao giờ được nhìn thấy ảnh của ông Gordy. Trước đây người ta chưa tìm ra nó. Tôi bèn trộn những tấm ảnh thường với tấm ảnh ông Gordy mà mình tìm thấy rồi cho cô bé chọn. Có rất nhiều bức ảnh trộn lẫn, cô bé không thể đoán mò được.”

Ðiều ngạc nhiên nhất đã đến, bé Heidi chọn đúng tấm ảnh của ông James Gordy. Trong số rất rất nhiều bức ảnh tung hỏa mù, Heidi vẫn chỉ được đúng tấm ảnh thật. Giáo sư chỉ còn biết giải thích trường hợp của cô bé như một khả năng siêu nhiên: “Nói chuyện với cô bé và gia đình của cô, chúng ta sẽ nhận ra rằng đây đúng là một khả năng kỳ diệu. Ðiều kỳ lạ là tại sao nó lại xuất hiện ở một cô gái bé nhỏ đến vậy?”.

Nếu theo đúng những gì cô bé kể thì Heidi có tới 2 khả năng kỳ lạ, một là nói chuyện với người chết, hai là nhìn thấy người chết.


Heidi cùng giáo sư
Heidi giờ đây đã trưởng thành và không còn sống ở ngôi nhà cũ. Cô cho biết mình đã không còn nhìn thấy hồn ma ngài Gordy nhiều năm qua. Tuy nhiên cô vẫn nhìn thấy các bóng đen bí ẩn cùng rất nhiều những linh hồn, nhưng chúng không khiến Heidi hoảng sợ nữa.


Từ trái qua phải lần lượt là nhà sản xuất Dave Schrader, giáo sư Roll, Joyce
Cathey - tác giả cuốn sách của Heidi, Heidi và cuối cùng là
mẹ cô - bà Lisa trong một buổi ghi hình.
Sau này, cuốn sách Heidi Wyrick' s story viết về câu chuyện kỳ lạ cùng những trải nghiệm của một con người có khả năng đặc biệt đã thu hút được rất nhiều độc giả tìm đọc.
( Theo kenh14 )

Kẻ Báo Tin Dữ!



-không có ma !chỉ có trí ma .
-câu chuyện thứ tư.
Ít ai sống ở vùng Ngã Ba Ông Tạ vào khoảng thập niên 60s mà không biết danh của Thầy Bảy! Thầy Bảy sống trong một căn nhà ba tầng khá khang trang!

Ít ai sống ở vùng Ngã Ba Ông Tạ vào khoảng thập niên 60s mà không biết danh của Thầy Bảy! Thầy Bảy sống trong một căn nhà ba tầng khá khang trang! Thầy tuy đã trên 50 mà vẫn chưa có vợ con gì cả ! Ai cũng cho là Thầy rất cô đơn một mình trong căn nhà 3 tầng to lớn này! Ai có hỏi thì Thầy chỉ cười nói là nghề của Thầy chưa cho phép Thầy lấy vợ! Nghe tên của Thầy ta cũng có thể đoán được Thầy làm nghề gì rồi! Thầy chuyên lo việc bói toán! Từ coi tướng, chỉ tay, bói bài, giải mộng, và ngay cả chiêm tinh Thầy bao thầu hết!
Ta không ngạc nhiên khi thấy Thầy ngày càng khá giả hơn! Chỉ khi nào không còn đàn bà trên thế gian này thì ngày đó Thầy mới sợ đói mà thôi! Chính Thầy cũng biết là mình sống nhờ vào lòng tin của các bà! Bọn đàn ông thì cả năm trời may ra mới thấy mặt một mống xin coi về công danh sựghiệp! Nếu ai cũng như bọn dàn ông hết thì có lẽ thầy đã bỏ nghề lâu rồi!
Thầy cũng như các nhà bói toán khác! Nghĩa là "bói ra ma quét nhà ra rác" mà thôi! Nhưng Thầy được tiếng hơn họ nhờ Thầy đoán trúng nhiều hơn! Bí quyết của Thầy là dùng tâm lý để đoán cho khách hàng của Thầy! Thí dụ có lần một người đến xin giải mộng, bà ta nằm mơ thấy heo kêu! Thầy đoán là bà ta sắp được mời ăn tiệc! Quả đúng như vậy tuần đó bà được mời đi ăn đám giổ của một người bà con! Tuần sau bà ta lại tới xin giải mộng, nói là bà lại mơ nghe tiếng heo kêu! Lần này Thầy bảo là phải cẩn thận kẻo bị đánh! Bà nọ ra về! Quả đúng như lời Thầy cảnh cáo, mấy hôm sau bà đi chợ ngang qua chổ hàng cá, hai bà bán cá chửi lộn rồi đánh nhau! Họ lấy đòn gánh phang nhau, nhè đâu trúng bà một cái lổ đầu phải đi nhà thương! Tiếng Thầy coi hay đồn xa nên các bà ở các vùng khác đua nhau tới xin Thầy coi cho! Họ đâu biết là Thầy chỉ dựtheo tâm lý mà đoán thôi: Theo Thầy thì khi lần đầu nghe heo kêu, tức là heo đang đói và chủ sẽ cho heo ăn! Còn lần thứ hai vẫn nghe heo kêu thì Thầy cho là heo đã ăn no mà còn kêu réo thì sẽ bị chủ đánh đòn! Mà ngờ đâu các điều Thầy đoán đều trúng phóc! Cũng nhờ đoán đúng nhiều vụ cho nên lúc đầu nhà Thầy cũng chỉ lụp xụp mà chỉ trong vòng năm bảy năm Thầy đã xây được căn nhà 3 tầng khang trang như hiện nay!
Nhưng nếu chỉ có thế thì cũng chẳng có gì đáng nói! Bất quá Thầy chỉ có danh hơn các ông Thầy khác thôi! Nhưng cái điều mà làm cho Thầy nổi danh, ở thập kỷ 60, là cái danh hiệu "Kẻ báo tin dữ!" Có một thời mà dân chúng tại Saigon và vùng phụ cận đều sợ hãi mỗi khi nhắc đến tên Thầy! Mỗi khi nhấc điện thoại lên hỏi "Xin lỗi ai ở đầu giây đó?" Và nếu người ở đầu giây kia trả lời "Tôi là Thầy Bảy đây! Xin cho nói chuyện với ông/ bà...." là chủ nhà cảm thấy mình đã mang vận mạt vào thân rồi! Từ chết tới bị thương thôi! Mà như có một ma lựnào đó khiến người được gọi có muốn cúp máy cũng không được! Cái ma lựđó làm cho người ta tò mò muốn nghe việc gì mà Thầy Bảy muốn báo cho mình! Dù đó toàn là việc xấu không thôi! Cảnh sát cũng nhận được những cú điện thoại từ văn phòng Thầy, báo cho họ biết nơi xảy ra tai nạn của nạn nhân! Hoặc báo cho họ biết sựì sẽ xảy ra cho các nạn nhân nếu nhà các người này không có điện thoại!
Ddặc biệt là những sựiệc xấu này xảy ra như là các tai nạn! Không một dấu vết gì để lại để có thể tìm ra hung thủ hay quy về một người đáng nghi nào cả ! Trong hầu hết các vụ án này, cảnh sát đều phải làm biên bản là do tai nạn, hoặc chờ bổ tuc' các chi tiết trong khi đợi điều tra thêm! Cảnh sát đặt một nhóm đặc biệt để theo dõi chuyện này, và một toán khác chuyên theo dõi việc làm của Thầy Bảy từng bước một! Họ cũng mời Thầy về sở cảnh sát đô thành để hỏi cung mấy lần, nhưng lần nào Thầy cũng chỉ nói là có một thế lựvô hình nào đó chỉ cho Thầy biết số điện thoại, và cho Thầy thấy các điều sẽ xảy ra cho các nạn nhân! Thầy chỉ muốn kêu để giúp họ tránh cái thảm họa sắp xảy đến cho họ mà thôi! Nhưng hình như vô hiệu! Cái thế lựvô hình đó hình như muốn Thầy kêu, và như để chứng tỏ là nó có mãnh lự làm hại kẻ khác mà chính quyền không làm gì được nó cả ! Cảnh sát làm việc dựtheo khoa học nên làm sao họ tin được các lời Thầy Bảy nói! Họ tin là Thầy có liên hệ gì đó với bọn giết người chuyên nghiệp kia! Có thể là Thầy mướn bọn đó làm ra các việc kia rồi làm bộ gọi báo để mọi người cho là Thầy tinh thông mọi việc, ngỏ hầu làm mọi người tin vào tài Thầy mà kéo đến xem bói đông hơn, và Thầy sẽ làm giàu vì cái danh tiếng này!
Nhưng thật ra cái tin đồn Thầy là "Kẻ báo tin dữ" hại Thầy nhiều hơn là giúp! Các bà sợ không giám tới nhờ xem bói nữa! Họ sơ. Thầy sẽ báo cho họ các tin dữ trong gia đìnmh họ! Công việc của Thầy càng ngày càng ế ẩm! Thầy chỉ còn việc ngồi chơi trước bàn làm việc, mắt dòm chừng cứ sợ quyển điện thoại mấp mô tựở trang và chỉ tên kẻ sắp bị tai nạn! Cái việc chờ đợi này nó làm căng thẳng thần kinh của Thầy hết mức! Hơi nghe một tiếng động dù mạnh hay nhẹ cũng đủ làm cho Thầy bị giật bắn người lên!
Một hôm kia, Thầy đang ngồi ở bàn làm việc thì cuốn sổ điện thoại niên giám tự#273;ộng lật từng tờ, rồi ngừng tại trang có quảng cáo của cửa hàng bán xe gắn máy và phụ tùng xe Honda! Cái số điện thoại trên trang ấy cứ nhấp nháy đập vào mắt thầy! Thầy thấy ông chủ hảng bị xe đụng chết ở trước cửa hàng đúng 6 giờ chiều! Thầy cố chống chọi với cái cám dỗ để khỏi cầm máy kêu người chủ tiệm như Thầy đã làm như các lần trước kia! Thầy biết là mình đang bị cảnh sát theo dõi, và họ không tin vào các điều Thầy đã nói cho họ nghe! Thầy đã chống cựại cái thế lựvô hình cho đến gần 5 giờ chiều! Tuy thế tình con người vẫn cao hơn sựợ hãi! Thầy không muốn một người nữa chết mà không biết vì sao mình chết! Thầy nghĩ có lẽ ông ta sẽ tin ta hơn nếu ta đến tận nơi để khuyến cáo ông ta đừng ra khỏi nhà vào lúc 6 giờ là xong chuyện! Thế là Thầy lấy xe Honda phóng về hướng cửa tiệm đó! Còn cả tiếng đồng hồnữa, dư sức để Thầy tới đó và nói cho ông chủ tiệm biết điều nguy hiểm đang chờ đón ông ta! Nhưng mới chạy được một đoạn đường thì phía trước có tai nạn xe cộ! Xe kẹt cứng đường! Muốn tới hay lui gì cũng không được! Khi đường đã được giải tỏa xong thì chỉ còn có 7 phút là tới 6 giờ chiều! Thầy rồ ga phóng vội đi! Cứu người như cứu lửa mà! Khi Thầy vừa phóng tới trước cửa tiệm thì thấy ông chủ tiệm đang đuổi theo một thanh niên miệng la "Bắt nó, bắt nó! Nó ăn cắp đồ trong tiệm tôi!" Tên trộm phóng băng đại qua đường, ông chủ rượt theo, cũng là vừa lúc Thầy chạy tới đó, và ông ta đã lao ngay vào đầu xe của Thầy! Ông ta bị hất văng và đập đầu xuống đất chết tươi! Chuông nhà thờ gần đó bắt đầu đổ cho lễ 6 giờ chiều! Cảnh sát đến bắt Thầy về đồn làm biên bản! Thầy bị nhốt mấy ngày nhưng cuối cùng được thả vì nhân chứng cho biết là ông chủ tiệm tiếc của đuổi theo tên trộm và lao đầu vào xe của Thầy! Thầy biết là thế lự vô hình muốn cảnh cáo Thầy về việc cãi lại sựai khiến của nó !
Một hôm khác, quyển điện thoại lại mở ra từng trang và dừng lại tên một chủ tiệm bán gương (kiếng) Cái số điện thoại cứ chớp chớp trước mắt Thầy như mời gọi, như chọc giận, như thách đố Thầy! Thầy cố nhắm mắt để không nhìn thấy nó nhưng cũng không xong! Ddến trưa Thầy đành cầm máy kêu bà chủ tiệm để báo là đúng 3 giờ chiều nay, bà đừng đứng gần một tấm gương nào hết! Nếu không nó sẽ rớt xuống gây tai nạn cho bà! Bà chủ tiệm nghe tiếng Thầy thì sợ điếng hồn! Tuy sợ nhưng cũng cám ơn việc Thầy báo cho biết trước để đề phòng! Bà vội đóng cửa tiệm và vào nhà nghỉ ngơi! Khoảng gần 3 giờ bà đi vào phòng tắm! Ddang xối nước thì bổng đâu đánh xoảng một tiếng! Cả một mảng kính to ở cửa sổ tròn trên vách phòng tắm rơi xuống cắt đứt bay ba ngón tay trái của bà! Bà vơ mặc vội quần áo rồi cầm ba ngón tay của mình chạy ra kêu cứu ầm ỉ ! Chồng bà vội lấy xe chở đi bệnh viện để cấp cứu! Nhưng các bác sĩ chỉ nối các ngón tay cho bà nhưng không thể nối các gân, thần kinh được! Bà bị tê liệt ba ngón tay từ đó! Mảnh kính trong phòng tắm bể xuống vì bọn trẻ con chơi ném nhau chẳng may một hòn đá bay lạc vào cái cửa kính ngay phòng tắm! Một lần nữa cái thế lự vô hình lại thắng!
Riết rồi ai cũng sơ. Thầy! Ngay cả việc tránh nhìn thấy Thầy! Họ sợ lỡ thấy và Thầy phán cho một câu là đi đời nhà ma! Trước kia, ai gặp Thầy cũng chào hỏi, nay thấy Thầy xa xa là họ tìm cách lẩn đi rôì! Thầy cảm thấy cô đơn thật sựVà cảm thấy như bị tù ngay chính trong căn nhà mình! Sựô đơn cộng với nỗi lo sợ cho tương lai của mình khiến cho Thầy phải tìm cách trừ khử đi cái thế lựvô hình đang bám theo ám ảnh Thầy! Thầy xuống vùng Châu Ddốc, lên tận núi Thất Sơn để nhờ các sư ông tu ở trên chùa cứu giúp! Các vị chân tu này đã nổi danh là trừ khử được các tà ma ám ảnh! Các vị sư bèn làm đàn cúng trừ tà cho Thầy! Sau cả buổi tụng kinh và làm phép, họ nói là đã thâu bắt được tà ma rồi! Từ nay yên tâm về sinh sống! Không ai theo khuấy phá nữa! Thầy mạn phép hỏi tà ma đó là ai mà theo ám ảnh Thầy và chọc tức nhà cầm quyền! Vị sư chủ trì cho biết đây là hồn ma của một tên cướp khét tiếng ở Khánh Hội, đã bị cảnh sát vây bắt và bắn chết trong một vụ cướp ngân hàng! Hồn hắn vẫn còn thù hận, và chưa siêu thoát được nên về để trả thù!
Từ hôm đó trở đi, Thầy Bảy không còn gọi điện thoại để báo tin xấu nữa! Nhưng cái danh "Kẻ báo tin dữ" kia vẫn bám theo Thầy! Làm Thầy không thể làm ăn gì được nữa! Khách vẫn sợ không giám tới nhờ coi bói! Thầy quyết định giải nghệ, bán nhà, và về Cần Thơ mua một mảnh vườn sống cho tới tuổi già! Từ đó dân vùng Saigon, Gia Ddịnh cũng dần quên đi tên Thầy Bảy! Cái tên mà một thời đã làm cho họ sợ hãi mỗi khi nhắc đến! Và không còn ai phải bị giật mình mỗi khi nghe tiếng chuông điện thoại reo vang nữa!
( CafeViaHe.InFo)

miếu ven đường .


không có ma ,chỉ có người sợ ma !
-câu chuyện thứ ba.
nhửng ngôi miếu vên đường.
Trước khi đọc bài này, bạn phải cân nhắc kỹ. Vì muốn chuyển tải những thông điệp cảnh báo về tai nạn giao thông có hiệu quả, tác giả buộc lòng phải kể những chi tiết tương đối nhạy cảm. Mặc dù có gia giảm mức độ mang tính kinh dị nhưng sẽ ảnh hưởng đối với những người dễ xúc động.
( bạn có thể dừng ngay tại đây !hoặc cố tình xem để rồi vô tình teo chim ráng chịu!)


Hầu như dọc các tuyến đường bộ, đường trên khắp đất nước, nơi nào cũng có những ngôi miếu nhỏ. Bình thường, ít ai chú ý đến những ngôi miếu nhỏ xíu, cất đơn sơ, nằm khiêm tốn bên vệ đường hoặc bờ sông, mép rạch. Thế nhưng thử hỏi thăm lai lịch những ngôi miếu ấy, khi nghe kể xong, chắc chắc ai cũng phải rùng mình. Ngoại trừ một số tín đồ tôn giáo xây miếu trước cửa nhà đề thờ thổ thần, còn lại, hầu hết những nơi khác, người ta cất miếu để nhang khói cho những người chết oan, chết thảm khốc giữa đường. Vì vậy những ngôi miếu ấy được gọi lả “miếu oan hồn”, “miếu cô hồn” hoặc “miếu vong hồn”.
Những cái chết rùng rợn, chết oan giữa đường chiếm số ít là do ngã bệnh, đột quị, số đông còn lại thuộc về tai nạn giao thông. Mà đã chết tại chỗ do tai nạn giao thông thì hiếm có cái chết “hiền”. Chuyện nạn nhân bị phanh thây, tay một nơi, đầu một nẻo đã ám ảnh tâm trí những cư dân sống ven quốc lộ thường xuyên. Có lẽ do chứng kiến và bị ám ảnh những cái chết thảm khốc ấy, người ta thường thấy ma, quỉ. Và khi có người bị ma nhát, quỉ ghẹo, những nơi ấy, người ta lập ngay miếu thờ. Về mặt tâm linh, người ta cho rằng những ngôi miếu ấy sẽ giúp vong hồn người chết sẽ được siêu thoát, không quấy rầy người sống. Về mặt xã hội, những cái miếu ấy xem như “biển báo” cho những người điều khiển xe trên đường biết rằng “nơi đây thường xảy ra tai nạn chết người rùng rợn”.

Tại cây số thứ 25, Bàu Cỏ, xã Tân Hung, huyện Tân Châu, Tây Ninh có một ngôi miếu nhỏ. Theo lời người dân nơi đây kể lại, cái chết đầu tiên xảy ra nơi đây vào nằm 1975 là một cô gái. Thời điểm đó, con đường này chưa tráng nhựa, nhà cửa thưa thớt. Đó là con đường của cánh xe “be” tải gỗ đại thụ nặng hàng chục tấn từ rừng già Campuchia về. Hàng đêm từng đoàn xe “be” chạy rung rinh mặt đất cho đến sáng. Để trốn thuế kiểm lâm đặt chốt tại Tân Trung, mỗi đoàn xe chỉ mở đèn chiếc đầu tiên và chiếc cuối cùng. Những chiếc chạy giữa chỉ mở đèn gầm.
Một buổi sáng sớm, người dân địa phương rúng động khi phát hiện xác chết của một cô gái nát bấy nằm giữa đường. Có lẽ, tai nạn xảy ra từ lúc nửa đêm và từng chiếc xe nằng hàng chục tấn cứ liên tiếp nghiền xác cô gái cho đến khi phát hiện. Người dân địa phương phải nhặt từng mẩu xương và chút thịt vương vãi lẫn với đất cát để mai táng. Không hiểu vì sao, cái đầu cô gái còn nguyên vẹn nằm lăn lốc trong một vạt cỏ hôi cao quá đầu người.
Bẳng một thời gian, đêm nọ, bà Hai là người mẹ chiến sỹ đã từng bám trụ vùng đất cách mạng từ thưở kháng chiến đến lúc đất nước thống nhất, có chuyện cần phải đi ngang qua nơi xảy ra tai nạn vào ban đêm. Bỗng nhiên bà trông thấy một mái tóc đen, dài xõa xuống từ ngọn cây xay xuống đến mặt đường. Bà không thuộc loại yếu bóng vía nên bình tĩnh bước đến gần để xem đó là chuyện gì. Qua ánh sáng nhập nhoạng của ánh trăng non bà trông thấy một cái đầu không có thân hình. Cái đầu mang gương mặt đầy máu đang lơ lửng trên cành cây xay đang nhe răng cười. Bà quét lia ánh đèn bình ac quy soi vào thẳng gương mặt kia. Ngay lập tức gương mặt biến mất. Không tin dị đoan, bà quay trở về nhà báo với Chính quyền Cách mạng Lâm Thời rồi xách súng AR15 huy động mấy đứa con đang là du lích xã ra bao vây khu vực đó. Bà nghĩ một phần tử nào đó đang mượn chuyện ma quỉ nhát bà với mục đích quấy rối trị an. Thế nhưng lùng sục suốt đêm vẫn chẳng thấy dấu vết gì. Ngày hôm sau, chính anh con trai út của bà đi ngang chổ cây xay lại bị “ai đó” nắm tóc giật. Anh ngước nhìn lên và trông thấy những gì hôm qua mẹ anh trông thấy.
Một tháng sau, người con rể thứ năm của bà Hai sử dụng chiếc xe hon da 67 đi công việc. Khoảng 12 giờ trưa, anh về đến ngỏ nhưng không quẹo vào mà đâm thẳng vào gốc cây xay chấn thương sọ. Khi người nhà chạy ra sơ cứu, mặc cho mồm, khóe mắt lẫn lỗ tai ứa máu, anh vẫn cố thều thào nói đứt quãng: “Nó ở trên cây xay…”. Chỉ nói có vậy, anh tắt thở.

Sau này, rất nhiều người dân đi ngang qua đó vào ban đếm hoặc trưa vắng thỉnh thoảng lại thấy cái đầu có mái tóc dài lơ lửng trên ngọn cây xay. Sự việc được báo cáo về Công an huyện. Lúc đó, ông Sáu M. là trưởng Công an huyện đã ghi nhận sự việc vào sổ tay để đặc biệt quan tâm theo dõi hiện tượng nhưng không có kết luận. Người dân đã tự nguyện đem cây, lá đến gốc cây xay lẳng lặng cất ngôi miểu nhỏ đốt nhang khấn vái, cầu xin cô gái đừng quấy phá để họ yên tâm đi thăm đồng khuya sớm. Từ đó, cái đầu không còn thấy xuất hiện nữa. Cho đến tận bây giờ, khi con đường đã được tráng nhựa khang trang, rộng rãi, thoáng đãng nhưng thỉnh thoảng nơi đó vẫn xảy ra tai nạn giao thông.
Ven quốc lộ I A đoạn Bình Thuận có ngôi miếu được người dân cho là thờ Hông Hài Nhi. Cánh tài xế Bắc Nam truyền miệng nhau rằng, đó là ngôi miếu linh thiêng nhất tuyến đường vạn lý này. Và bất cứ tài xế nào đi ngang qua đều phải nhấn còi chào “cậu”. Họ kể rằng, cách nay khoảng 20 năm, mẹ con người ăn xin đi bộ dọc từ miền Trung hướng về Sài Gòn, khi đến đoạn đường này thì quá nửa đêm. Hai mẹ con chui vào sau một tảng đá ngủ chờ sáng đi tiếp. Gần sáng, khi mẹ còn ngủ đứa bé chỉ mới 5 tuổi đi ra đường và bị một chiếc xe tải cán chết. Sáng dậy, bà mẹ vùi tạm xác đứa con sau tảng đá rồi tiếp tục hành trình. Từ đó, cánh tài xế đi đêm ngang đoạn đường này thường trông thấy bất ngờ một đứa bé đứng giữa đường ngay trước mũi xe. Phãn xạ tự nhiên, họ thắng thật gấp thế là xe lật nghiêng. Hầu hết những vụ tai nạn giao thông xảy ra nơi đây, khi tài xế thoát chết đều khẳng định đã lâm vào tình huống y như vậy. Ông Chiêu, cư ngụ ở xã Khánh Hậu, Long An, có thâm niên 40 năm lái xe, nay đã giải nghệ kể, chính ông đã từng “vướng tay lái” một lần tại đoạn miếu “cậu Hồng Hài Nhi”. Lần đó ông chở trái cây từ Tiền Giang ra cửa khẩu Móng Cái. Trên xe ngoài ông còn 1 lái phụ và bà chủ hàng. Xe đang ngon trớn với tốc độ khoảng 80 km/giờ. Chợt lái phụ hét: “Có đứa con nít nhà ai đứng đón xe kìa”. Ông nhìn theo ánh đèn pha dài ra phía trước nhưng chẳng thấy gì cả. Đột nhiên, ngay trước đầu xe khoảng 5 mét, ông chợt thấy một đứa bé trần truồng đứng giữa đường. Bà chủ hàng thét hoảng: “Coi chừng con nít!”. Ông đạp thắng sát sàn xe. Chiếc xe bị thắng đột ngột quay ngang rồi lộn 2 vòng. Giây phút kinh hoàng trôi qua, ông chui ra khỏi chiếc xe bẹp dúm để quan sát xem đứa bé có bị chiếc xe cán trúng không. Không có đứa bé nào cả. Bà chủ lẫn anh phụ xế cũng thoát chết nhưng bị xây xát, máu me đầy người đã cùng ông dùng đèn pin rọi nát mặt đất vẫn không thấy đứa bé nào cả. Qua cánh tài xế dừng xe chia buồn, ông mới hay đoạn đường này có ngôi miếu của “cậu”. Đến sáng, bà chủ hàng kinh sợ bỏ tiền nhờ người xây sửa ngôi miếu bằng cây đã mục thành ngôi miếu xi măng. Từ đó, ông bắt chước cánh tài xế khác, cứ đến đoạn đường này là bóp còi “chào”. Những chuyến hàng đi ngang miếu “cậu” nhằm ngày mùng 1 hoặc 15 âm lịch, ông đều dừng xe đốt nén nhang van vái “cậu” độ trì tay lái.

Đoạn đường kinh hoàng thứ hai đối với cánh tài xế Nam Bắc là cung đường cũ qua đèo Hải Vân. Cung đường dài 25 km này có hơn 42 ngôi miếu. Theo anh Dũng, cư dân địa phương cho biết: “Con số 42 là bề nỗi. Nếu tính luôn những ngôi miếu đã mục nát tự hủy thì có hơn 60 cái. Một số miếu không còn tồn tại nhưng người ta vẫn cứ thắp nhang dưới các gốc cây ven đường”.
Mỗi ngôi miếu ở đây đều gắn liền đến “sự tích” của ít nhất 10 vụ tai nạn giao thông thảm khốc. Ngôi miếu ở cung đường cuối trước đi lên đỉnh đèo là nơi xảy ra vụ đổ xe vận tải hành khách làm chết 50 người vào năm 1998. Chiêc xe chở hành khách từ tp, Hồ Chí Minh đi Hà Nội đang rặn ga bò chậm rãi lên đỉnh đèo. Bất ngờ từ phía ngược chiều, nơi đầu khúc cua, một chiếc xe tải xuất hiện lao nhanh xuống. Chiếc xe tải đã mất thắng. Ông Hải - Tài xế xe khách, cư ngụ ở phường I, quận 8, tp. HCM chỉ còn biết nép xe ven mép thung lũng sâu hun hút nhắm mắt chờ đợi thảm họa. Bị chiếc xe tải lao thẳng vào, chiếc xe khách văng ra khỏi thanh chắn bảo vệ và lao vụt xuống thung lũng. Không ai còn sống, chỉ mỗi người tài xế vướng người vào một nhánh cây nhô ra lưng chừng thung lũng. Người tài xế ôm nhánh cây chịu trận suốt một ngày mới được những người cứu hộ tìm thấy. Người tài xế bị khủng hoảnh tinh thần, suốt ngày lơ ngơ như người đã mất hồn. Hơn 10 năm sau ông mới quên được thảm họa và trở lại bình thường nhưng vẫn chưa đủ can đảm đặt tay vào vô lăng.

Vụ tai nạn giao thông thảm khốc của đoàn từ thiện một phường thuộc quận Phú Nhuận đi cứu trợ Nha Trang đã tạo cú sốc đối với dư luận cả nước vài tháng sau đó. Những người chứng kiến vụ tai nạn vẫn cứ bị ám ảnh mãi. Sau này, đoạn đường đó cứ liên tiếp xảy ra những vụ tai nạn chết người. Một số thân nhân của đoàn từ thiện bị tử vong đã thuê thầy cúng đến hiện trường “trục hồn” người chết về tp. Hồ Chí Minh cho con cháu đốt nhang. Chị N.Th. A. – có mặt trong nhóm cúng trục hồn kể, khi đang cúng, đột nhiên một bà đi cùng đột nhiên ngã lăn ra đất, sùi bọt mép, mắt trợn ngược. Sau đó, bà ta ngồi dậy quơ chân múa tay cho biết bà là một trong những vong hồn của đoàn từ thiện bị chết oan đang nhập xác. Thầy cúng đọc kinh, chú liên tục để “mời” vong hồn theo lá phướng về tp. Hồ Chí Minh gần gũi gia đình để được nhang khói. Vong hồn trong xác bà cốt trả lời: “Không về. Ở lại đây.. xô xe vui hơn”.

Một số tài xế đường dài còn truyền miệng nhau nhiều chuyện ly kỳ, huyền bí xảy ra ở cung đường đó. Bây giờ, ngay nơi xảy ra tai nạn, một ngôi miếu nhỏ mọc lên nhưng thỉnh thoảng vẫn xảy ra tai nạn giao đến nỗi địa phương phải cắm một biển báo: “Nơi đây thường xảy ra tai nạn giao thông”.
Ven đường xuyên Á, từ cầu vượt An Sương đến Củ Chi có 25 cái miếu mọc ven đường. Từ Bình Chánh đến thị xã Tân An, Long An có 16 cái miếu. Miếu ven đường nhiều nhất có lẽ thuộc đoạn đường từ Ngã ba Trung Lươnh đến Vĩnh Long. Cứ vài km là có một ngôi miếu. Khi giải tỏa mở rộng đường một số ngôi miêu đã bị phá bỏ dẹp đi, nhưng sau đó xảy ra liên tiếp những vụ tai nạn giao thong, thế là người ta lại xây mới.
Thông thường, một ngôi miếu oan hồn “cất” theo kiểu nhà ngói ba gian có diện tích khoảng 160 cm vuông. Nhưng tại Bến Lức có một ngôi miếu lớn hơn gấp 10 lần ngôi miếu thông thường. Một người dân sống lâu năm gần đó nhẩm tính theo trí nhớ cho biết, từ khoảng năm 1975 trở lại đây có hơn 100 vụ tai nạn giao thông xảy tại nơi đây, trong đó có ít nhất 30 người tử vong. Đặc biệt có vụ tai nạn xảy ra rất thảm khốc. Một người phụ nữ dắt bò đi trên đường. Do con bò thấy xe thường nhảy hoảng, bà ngoáy dây mũi bò vào bàn tay để tránh tuột tay khi bò nhảy. Bất ngờ một chiếc xe tải chạy ngang qua bóp kèn. Con bò hoảng hốt lồng lên chạy băng qua đường. Sợi dây mũi xiết chặt bàn tay người phụ nữ kéo bà ngã xoãi xuống đất rồi lê ra giữa đường vào ngay đầu xe tải. Tài xế bị bất ngờ đã đạp xiết thắng. Bánh xe bị thắng bắt dừng quay nhưng quán tính đẩy toàn thân chiếc xe lao tới. Vì vậy, thân hình người phụ nữ bị bánh xe nghiến dài dưới mặt đường hơn 10 mét. Từ đó, cứ đến đoạn đường này, những tài xế hành nghề lâu năm đều giảm tốc độ, chạy xe hết sức thận trọng và không quên bóp 3 tiếng còi “xin” oan hồn đừng xô tay lái. Tuy vậy, thỉnh thoảng một vài chiếc xe gắn máy vẫn cứ đâm vào nhau.

Ngôi miếu này được xem là một trong những ngôi miếu xảy ra nhiều chuyện kỳ bí. Vì vậy, rất nhiều người đến đây cúng vái, cầu xin mua may, bán đắt lẫn xin…số đề. Nhiều người ở nhiều tín ngưỡng khác nhau đến cúng vái, riết rồi ngôi miếu trở thành nơi thờ đủ loại thần như Quan Công, Bà Chúa Ngũ hành, Thổ địa, Thần tài…chứ không còn thờ oan hồn như lúc ban đầu. Dần dà, ngôi miếu này sắp được “nâng cấp” lên thành miểu.
CHUYỆN KỂ DỰNG TÓC GÁY
Nếu đề cập đến những ngôi miếu oan hồn mà không đề cập đến những câu chuyện huyễn hoặc gắn liền với ngôi miếu, xem như chưa biết gì về miếu. Bởi không có những mẫu chuyện mang tính tâm linh thì chẳng ai cất công xây miếu.
Bà Đặng Thị Mười, 70 tuổi, cư ngụ ấp Long Hòa, phường Thới Long, quận Ô Môn, tp. Cần Thơ, kể: “Quốc lộ 91B, đoạn gần Viện Lúa Đồng Bằng Sông Cửu Long (thuộc quận Ô Môn) có một cái miếu oan hồn. Nhiều người đã từng bị những oan hồn này trêu ghẹo. Tôi cũng bị một lần”. Rất nhiều ô lão sống tại nơi đây đều xác nhận những câu chuyện kể của bà Mười. Họ cho biết, cách nay khoảng 50 năm, một chiếc xe lam 3 bánh chở khách đi chợ khuya bị vướng trái nổ khiến 14 người trên xe đầu chết tan xác. Trong đó có 2 người phụ nữ mang thai. 1 tuần lễ sau, những người đi bộ ra chợ khuya ngang qua chỗ ấy thường bị ai đó xô té ngã trặc chân. Chính bà Mười trông thấy tận mắt hai lần một người phụ nữ mặc đồ trắng, tóc xõa dài, tay bế một đứa trẻ bay là là trên ngọn gió theo hướng gió thổi. Bà Mười không sợ ma nên đứng quan sát rất lâu cho đến khi bóng ma khuất sau ngọn cây. Bà Thế, cùng chứng kiến vụ việc với bà Mười đã xác nhận: “Tôi vừa trông thấy đã hoảng hốt bỏ chạy thục mạng về nhà. Riêng bà Mười vẫn đứng lại xem”.


Người ta đã hùn tiền cất cho 14 oan hồn người lớn và 2 oan hồn sơ sinh một ngôi miếu ven đường, sơ sài để hồn ma không quấy nhiễu nữa. Bẵng một thời gian dài, cách nay 3 năm, một cô gái trẻ chạy xe đạp đến nơi đó bị một chiếc xe tải cán… đứt đầu. Gia đình cô gái nhờ người lên đồng nhập xác. Cô gái nhập xác bà đồng cho biết, có lần cô và đám bạn gái đi ngang miếu, bảo với nhau rằng, chuyện ngôi miếu linh thiêng là chuyện tầm phơ tầm phào. Vì vậy, ma “mẹ bồng con” cư ngụ ngôi miếu bắt cô phải thế chỗ. Cô phải bắt đủ 9 người cà nam lẫn nữ mới được siêu thoát. Không biết chuyện lên đồng là có thật hay mê tín dị đoan, mà vài tháng sau, một cô gái trẻ khác chạy xe đạp đến nơi đó lại bị xe tải cán đứt hai người.
Liên tục trong 5 năm, tại nơi này xảy ra hàng chục vụ tai nạn, làm cả chục người bị thương và đã có 8 người tử vong thảm khốc. Ông Lê Th. C., cư ngụ gần ngôi miếu khẳng định: “Còn một mạng người nữa mới đủ số 9. Tôi luôn dặn dò con cháu, khi đi đến đoạn đường đó phải thận trọng hết mức. Nhiều người cho là chuyện dị đoan, mê tín nhưng hầu hết những người sống quanh khu vực này đều tin chuyện đó có thật”. Ông kể thêm rằng, mẹ cô gái bị đứt người làm hai khẳng định, đêm trước tai nạn, cô gái có kể cho bà biết rằng, cô nằm mơ gặp cô gái đứt đầu rủ đi xô xe chơi. Nghe xong gai61c mơ, bà mẹ rầy con gái rằng, đó là chuyện nhảm nhí. Vì vậy, ngay sau khi cô con gái bị tai nạn, bà đã thuê ngay thầy cùng “trục” vong linh nhưng thất bại.
Bà Cẩm H., 42 tuổi cư ngụ gần ngôi miếu khẳng định: “Tôi chạy xe trước con nhỏ bị cán đứt hai. Trước khi xảy ra tai nạn vài giây, tôi nghe thoảng trong gió tiếng một người phụ nữ hét: Xô nó té đi! Tôi ngoãnh lại để xem ai nói, nhờ vậy tôi chứng kiến trọn vẹn cảnh tai nạn. Ngay khi đó, tôi mất hồn mất vía, phải xuống xe ngồi xuống vạt cỏ một hồi lâu mới tỉnh hồn”.
Ở ngay cung đường này, đã từng xảy ra một vụ tai nạn làm chết tại chỗ 3 học sinh cấp 3 nhưng cách ngôi miếu khoảng 1 km nên người dân không tính tai nạn đó là do các oan hồn ngôi miếu xô đấy. Ba cô cậu học sinh đi học ngoại khóa môn thể dục. Tan học, cả ba gồm 2 cậu một cô, chất nhau lên một chiếc xe dream, chạy thật nhanh. Họ vừa chạy vừa cười giỡn. Họ đâm thẳng vào bánh trái chiếc xe vận tải hành khách chạy ngược chiều từ hướng Cần Thơ về Ngã ba Lộ Tẻ. Chiếc xe dream bị cuốn vào bánh xe vận tải hành khách. Cả ba cô cậu đập mặt vào ca pô xe khách rồi cũng bị cuốn vào bánh xe. Mỗi thi thể bị ném văng xa cách nhau hơn 10 mét. Tất cả đều biến dạng, trông rất gớm ghiếc. Các cơ quan chức năng điều tra đều nhận định chung về các vụ tai nạn xảy ra tại cung đường này: Đường hẹp do mép lề ven song bị sạt lở, các nạn nhân hoặc người gây tai nạn phóng nhanh vượt ẩu, vi phạm lậut giao thông. Để hạn chế tai nạn, một biển báo “đoạn đường thường xảy ra tai nạn” được UB An toàn Giao thông địa phương cắm ven đường. Tuy vậy, thỉnh thoảng, một vài người tham gia giao thông vẫn cứ tạo điều kiện cho ngôi miếu oan hồn có thêm… “uy tín”.
Chuyện hồn xô đẩy dẫn đến tai nạn giao thông chết người, có thể là chuyện hoang đường do một số người chứng kiến tai nạn bị ám ảnh. Tuy nhiên, nếu tham gia giao thông đến đoạn đường có cất miếu oan hồn ven đường, bạn cần tin rằng, nơi ấy đã từng xảy ra những vụ tai nạn giao thông thảm khốc. Nếu không tin vào những chuyện huyền bí, hoang đường, bạn cũng nên tin rằng, đoạn đường ấy có vần đề về độ an toàn như: Tán cây che khuất tầm nhìn, mặt đường có ổ gà, chiều ngang đường bị hẹp, mặt đường trơn… Đó là môi trường tạo nên những vụ tai nạn giao thông chết người. Hãy cẩn thận tay lái và giảm tốc độ khi trông thấy miếu oan hồn.
Một vài UB An toàn Giao thông của vài địa phương đã từng đặt những tấm bảng in hình ảnh những thi thể kinh dị, biến dạng vì tai nạn giao thông để nhắc nhở mọi người cẩn thận khi tham gia giao thông ở những cung đường nguy hiểm thường xày ra tai nạn. Tuy nhiên, vẫn không hiệu quả bằng những ngôi miếu ven đường. Điều này, tất cả những tay lái lụa xe tải đường dài đều thuộc nằm lòng.
( CafeViaHe.InFo


không có ma ! chỉ có ma trong trí tưởng tượng mà thôi !
-câu chuyện thứ ba!
MA_ vẫn là 1 đề tài được nhiều người thích thú. Có nhiều tin là có ma, nhưng có nhiều người lại nói là kkhông tin. Có rất nhiều hiện tượng lạ xảy ra, và tất nhiên là không có lời giải thích. Câu chuyện mà tôi kể ở đây là có thật, nhưng không phải là bản thân tôi găp, mà là anh của tôi.
Đó là 1 lần anh ầy đi công tác với phái đoàn ngoài Hà Nội. Vào 1 đêm, khi mọi người đang ngồi o quầy tiếp tân để mướn phòng thì có 1 bà khách chạy từ trên lầu xuống. Bà ấy vừa khóc vừa nói với người quản lý khách sạn.
__ Tôi..Tôi...không ở đây nữa. Tôi trả phòng lại đó.
Anh tôi và mọi người rất ngạc nhiên vì phản ứng lạ của bà khách này. Vì vậy anh ấy lại gần và hỏi:
__ Có chuyện gì vậy? Phòng đó có vấn đề gì ah?
Bà khách trong điệu bộ hốt hoảng trả lời:
__ Tôi nghĩ là phòng đó có.......tôi không biết nữa. Tôi đang nằm ngủ trên giường thì tự nhiên cái giường dựng đứng lên. Tôi tưởng là nằm mơ nên đã tự nhéo mình. Nhưng tôi rất tỉnh táo.....
Bà ấy hoảng loạn thật sư. Thấy vậy anh tôi mới đưa cho bà ấy vài viên thuốc an thần và nhờ người tìm cho bà ấy 1 phòng khác. Bạn của anh tôi cũng không phải là hiền. Họ cũng rất hào hứng trong chuyện này. Trong lúc đang phân vân. 1 người bạn của anh tôi nói :
__ Hùng_ tên anh trai tôi, tụi này biết mày rất gan da. Thôi thì tụi mình cá với nhau đi. Bây giờ mày vào phòng đó ở, nếu mày ở đó được 3 ngày mà không sợ thì tụi này sẽ dắt mày đi ăn 1 chầu.
Anh tôi cũng tin vào những chuyện lạ như vậy, nhưng anh ấy cũng muốn thử xem sao. Vì vậy anh ấy nhận lời. Tối hôm đó, trước khi đi ngủ, anh ấy gọi người quản lý và dặn:
__ Huân, ngày mai em kêu anh dậy lúc 6h nha, anh còn phải vào bệnh viện có chuyện.
Anh quản lý đồng ý. Thế là tối hôm đó anh tôi vào ở cái phòng mà bà khách kia nói là có ma.......................

Đang ngủ say giấc, bỗng có tiếng của Huân:
__ Anh Hùng, dậy đi anh, 6h rồi, anh còn phải vào bệnh viện nưa.
Không chỉ gọi mà Huân còn đến gần và lay lay người anh tôi nưa. Anh tôi lim dim mở mắt, chộp lấy cài đồng hồ và nhin. Anh ấy trả lời lại:
__ Chỉ mới có 5h15 thôi, sao em kêu anh sớm vây?
Anh Hùng liến quay người hướng mặt vào tương. Nhưng cũng ngay lúc ấy, anh tôi bật ngồi dậy trong sự hoảng hôt...........

Anh ấy không hoảng hốt vì cái giường dựng đứng lên. Anh ấy cũng không giật mình vì Huân gọi anh ấy dậy sơm. Anh ấy bật dậy vì nhớ ra là Huân đã vào và lay lay gọi anh ây. Chuyện lay lay người để gọi 1 ai dậy là chuyện thương. Nhung nó sẽ trở nên quái lạ nếu cửa đã được anh tôi khoá 2 chốt, cài móc xích và đút chìa khoá ở ô. Điều đó cũng có nghĩa là, không 1 ai ở ngoài có thể mở cửa đươc. Bởi vì thắc mắc chuyện đó, nên anh ấy dậy và chuẩn bị đồ để đi làm luôn. Đến tối về, anh ấy lại vào phòng và đóng cửa kỹ như ngày hôm qua. Nhưng hôm nay, anh ấy không nghe gì hết, anh ấy để đồng hồ vào lúc 5h30 nhưng lại tỉnh dậy vào 5h15...........

Đến ngày cuối cùng là ngày thứ 7 và anh ấy ko cần đi làm vào ngày mai. Anh ấy quyết dịnh dùng thuốc ngủ để ngủ cho ngon giâc. Nhưng lạ 1 điều là, ngay cả khi uống 2 viên thuốc ngủ thì anh ấy vẫn thức dậy đúng 5h15. Điều này rất lạ đối với anh ấy vì anh thường thức dậy rất trễ khi ko làm vào buổi sang. Anh ấy xuống quầy tiếp tân và gặp bạn be. Mọi người đều hỏi han anh Hùng.
__Sao? Mày có gặp gì không?
Anh tôi trả lời:
__Có, tối đầu thì thấy Huân 5h15 lên kêu tôi.
Huân liền nói:
__Không có anh ah! Anh dặn em là 6h mới gọi anh ma. Với lại lúc đó em đang có ca trực bên khu kia, đâu có ở đây.
Nghe Huân nói vậy, mọi người đều há hốc miệng ra. Và rất ngạc nhiên khi thấy anh tôi vẫn bình thương. Anh tôi nói:
__ Anh biết, vì đó không phải là em. Cửa phòng anh khoá rất kỹ, nếu là em thì em cũng chẳng vào được __Anh tôi nói tiếp:
__ Có điều ngạc nhiên là, mấy ngày nay, lúc nào anh cũng dậy vào lúc 5h15. Không trễ củng không sớm hơn phút nào. Hôm qua anh đã uống thuốc ngủ, nhưng sáng nay cũng dậy vào đúng giờ đo. Mà lạ hơn nữa, khi thức dậy, anh rất tỉnh táo, không có chút gì nhức đầu hay ngái ngủ như trước đây.
Mọi người đã ngạc nhiên giờ càng ngac nhiên khi anh tôi hỏi người tổng quản lý khách sạn đã đứng tuổi:
__ Bà hãy kể sự thực về cái phòng đó đi.
Người tổng quản lý bèn kể nhỏ:
__ Cái phòng đó lúc trước có 1 bà khách mướn, và không biết vì chuyện gì mà bà ấy đã tự tử trong đó vào lúc 5h15...................................

Mảnh đất bị nguyền rủa !




không có ma ! chỉ có người kể chuyện ma ...và người muốn nghe chuyện ma.
-câu chuyện thứ hai.
Ngoại ô vùng Houston, Texas, nước Mỹ có một khu vực đầy rẫy những ngôi nhà bị bỏ hoang. Hàng loạt tai họa liên tiếp giáng xuống khiến người ta không tài nào hiểu nổi chuyện gì đã xảy trên khu đất này.









Vào đầu những năm 1980, hai vợ chồng Sam và Judith Haney đã đến định cư tại đây. Mr.Sam kể lại quãng thời gian đó: “Khi tôi nhìn thấy ngôi nhà ở Newport, tôi nhận ra nó chính là ngôi nhà mà chúng tôi đang tìm kiếm. Khi có được nó, chúng tôi đã dự định là sẽ ở lại đó trong một thời gian dài."


Ngôi nhà trên khu đất kỳ lạ
Lúc đó, đôi vợ chồng không nghĩ rằng ngôi nhà hoàn hảo của họ lại ẩn chứa một bí ẩn đáng sợ, thứ mà sau này đã khiến hai vợ chồng nhà Haney phải sống trong những cơn ác mộng, hết đêm này đến đêm khác. Sam nói rằng mọi chuyện bắt đầu khi một người đàn ông xuất hiện bên cửa sổ ngôi nhà và đưa ra lời cảnh báo.
“Người đàn ông có tuổi đó nói với chúng tôi rằng sau sân nhà chúng tôi có một số vấn đề mà vợ chồng chúng tôi cần phải biết. Tôi đi theo người đàn ông. Ông ta dắt tôi vòng quanh sân sau và dừng lại tại một khu đất. Ông ta nói rằng từng có một nghĩa địa nằm ở ngay chỗ đó. Ông ta còn đánh dấu giúp tôi vị trí của nó. Lúc đó tất nhiên tôi cũng không để ý lắm đến câu chuyện của ông lão. Tôi cứ nghĩ chắc ông này đang đùa.”


Khu mộ trên đất nhà 2 vợ chồng anh Haney
Để kiểm chứng lời nói của ông lão, Sam quyết định dùng một cái cuốc để kiểm tra. Chỉ sau vài nhát xới, ông đã chạm phải vật gì đó.
“Tôi dừng việc đào xới lại, cúi xuống và dùng tay mình bới chỗ đất ra. Tôi và ông lão tìm thấy một tấm bảng mục nát. Khi nhấc nó lên, chúng tôi nhìn thấy cài gì đó giống như một bộ xương người. Và trực giác đã đúng, đó chính là một bộ hài cốt của người chết.”

Di hài của người quá cố

Sam ngay lập tức gọi quận trưởng và điều tra viên để kiểm tra chuyện này. Phần lớn số xương ở trong mộ đã hóa thành bột. Có 25 mảnh xương được tìm thấy, chúng giòn tan và vỡ ngay khi bị chạm vào.
Ngay gần chỗ tìm thấy ngôi mộ đầu tiên, Sam tìm thấy một ngôi mộ thứ 2. Ngôi mộ này còn khá nguyên vẹn. Bên trong mộ, Sam tìm thấy 2 chiếc nhẫn cưới được đeo trên ngón tay của một bộ xương. Bà Judith Haney, vợ ông Sam, nói. “Thật đáng sợ với ý nghĩ rằng mình đã xâm phạm tới nơi yên nghỉ của một người nào đó.”
Vợ chồng nhà Haney quyết định tìm hiểu xem ai là người đang nằm trong khu mộ, hay nói cách khác là ngay sau nhà mình. Cuộc điều tra dẫn họ tới gặp một người, đó là Jasper Norton - một người dân địa phương đã ở vùng này từ rất lâu.
Ông Norton đã từng đào mấy cái một ở khu vực này. Norton cũng kể cho hai vợ chồng Haney biết rằng nhà của họ, và nhiều nhà khác ở đây đều được xây dựng trên một nghĩa trang dành cho người Mỹ gốc Phi, có từ rất lâu về trước. Lễ an táng cuối cùng của nghĩa trang diễn ra vào năm 1939, lúc đó đã có khoảng 60 người được đưa xuống mồ.
Hai người nằm sau sân nhà Haney là Betty và Charlie Thomas. Họ chết trong những năm 30 và mộ của họ thậm chí đã bị bỏ quên.
Judith và Sam Haney sau khi nghe thấy câu chuyện trên đã đưa ra một quyết định táo bạo. Họ đem chôn lại hai bộ xương xuống dưới sân nhà mình, cầu nguyện mong hai người quá cố kia yên nghỉ. Nhưng xem ra mọi chuyện không đơn giản như vậy. Bà Judith kể:
“Có cái gì đó gõ của phòng ngủ của tôi hàng đêm. Có lần nó lóe lên thành một thứ ánh sáng xanh ma quái.”
Một đêm khác, khi ông Sam phải đi làm đêm và để lại Judith ở nhà một mình: “Tôi nghe có tiếng mở cửa và nghe thấy giọng nói cất lên, tôi tưởng đó là Sam hỏi “Em đang làm gì thế ?”. Rồi bỗng chỗng mọi thứ im ắng. Tôi ra kiểm tra và thấy cửa vẫn khóa. Không thể diễn tả lúc đó tôi sợ đến thế nào. Nhưng mọi thứ chưa kết thúc ở đó. Sáng hôm sau, khi tôi ngủ dậy, tôi phát hiện đôi giày đỏ mình vẫn hay đi đã biến mất. Không có lời giải thích nào cho chuyện này.”
Sam nối tiếp câu chuyện của vợ:
“Tôi quyết định đi tìm đôi giày giúp cô ấy. Tôi đi khắp nơi trong nhà, lục lọi mọi vị trí - những nơi cô ấy hay để quên đồ. Nhưng rồi khi tôi đi ra sân, tại vị trí hai ngôi mộ, tôi nhìn thấy đôi giày đang nằm ở đó. Có ai đó đã đặt chúng ở đó, ngay ngắn cạnh nhau, ngay trên hai ngôi mộ.”
Sau vụ việc đó, hai vợ chồng nhà Haney vô cùng hoảng sợ. Nhưng họ vẫn cố gắng trấn tĩnh và nghĩ rằng có thể đây chỉ là chuyện trùng hợp. Tuy nhiên, sau khi tìm hiểu, Sam mới biết rằng cái ngày mà vợ mình mất giày chính là ngày sinh nhật của bà Betty Thomas.
“Khỏi phải nói tôi cảm thấy thế nào. Như thể là ông Charlie mang nó ra làm quà cho vợ mình vậy” - Sam kể.
Judith tiếp tục: "Tôi nhận ra có điều không ổn. Chắc chắn việc động chạm vào mồ mả của hai người đã gây nên chuyện này. Tôi đã nghe thấy những tiếng kêu than ai oán của hai vợ chồng họ: "Thế này thật không công bằng”."

Khu nghĩa địa ở ngoại ô vùng Houston,
Texas, nước Mỹ

Cùng thời điểm đó, một loạt các ngôi nhà ở cùng khu với nhà Haney cũng ghi nhận việc các thiết bị điện trong nhà cứ tự động bật sáng rồi tắt, sáng rồi tắt, những âm thanh không rõ nguồn gốc và những hình bóng ám ảnh ma quái. Hàng loạt bí ẩn này dẫn chúng ta đến với bi kịch của gia đình thứ hai...
Cũng như vợ chồng Haneys, vợ chồng Ben và Jean Williams cứ ngỡ rằng họ đã tìm được thiên đường thực sự của mình khi chuyển nhà tới đây. Nhưng họ đã nhầm.
“Mọi thứ thật kỳ lạ. Khi tôi đi mua về mấy cái cây nhỏ và trồng, chúng không tài nào sống được, dù cho tôi làm đủ mọi cách. Không hiểu sao tôi lúc nào cũng có cảm giác nơm nớp lo sợ. Tôi cảm giác thấy có cái gì đó vô cùng tồi tệ sắp xảy đến...” - bà Jean nhớ lại.
Gia đình Williams đã cảm nhận đúng. Hai vợ chồng họ đã há hốc mồm khi nhìn thấy những luống hoa của mình tự nhiên mọc thành hình… cỗ quan tài. Người chồng thử phá bỏ luống hoa đó xem thế nào. Vài ngày sau, chỗ hoa lại mọc lại theo đúng vị trí như thế, vẫn hình một cỗ quan tài.


Ngôi mộ trên đất của gia đình Williams
Cùng thời gian, người cháu gái có tên Carli quyết định tới sống cùng họ. Trong mùa hè nóng nực đó, Carli kể rằng cô bé ngã vào một bọc gì đó, tỏa ra khí rất, rất lạnh. “Nó rất lạnh, cháu cảm thấy có cái gì đó rờn rợn, hay đại loại như thế. Dù là bất cứ ở nơi đâu trong ngôi nhà, cháu cũng có cảm giác ai đó bám theo mình. Thật đáng sợ nếu phải ở trong nhà một mình. Những tờ giấy vệ sinh đã sử dụng tự nhiên nổi lên. Lúc xả nước, cháu có thể nghe thấy trong nó có tiếng người đang nói chuyện.”
Jean Williams hiểu ra ngay vấn đề đến từ những ngôi mộ kia. Nhưng rồi hai vợ chồng cãi nhau trong việc có hay không nên ra đi. Một mặt họ không muốn ở lại ngôi nhà ma ám, mặt khác họ lại không có đủ tiền mua nhà mới.
“Tôi quay về nhà sau giờ làm việc. Tôi đi thẳng vào phòng ăn, mở tủ lạnh và giật bắn mình khi những gì tôi trông thấy là hai…bóng ma. Chúng lập tức lao ra, xông về phía phòng làm việc của tôi. Rồi chúng lao về phía vợ tôi. Chúng không làm gì cô ấy. Nhưng cái cảm giác lạnh giá khi tiếp xúc với chúng thì đến giờ tôi vẫn còn nhớ” - ông Ben Williams kể.


Ảnh chụp cũ về khu đất bị ám

Trở lại với hai vợ chồng Haney, gia đình nhà Haney đã quyết định đi kiện người xây dựng ngôi nhà. Nhưng tiền đền bù chả được bao nhiêu mà chi phí kiện thì rất cao. Cuối cùng, họ đành ngậm ngùi chấp nhận “vừa mất nhà vừa mất tiền.”

Gia đình Williams cũng chả khá khẩm gì hơn. Họ không đưa ra được bằng chứng thuyết phục. Mọi việc đâu lại hoàn đó. Để chứng minh rằng có một nghĩa địa dưới nhà mình, Jean quyết định tự tay đào bới.
Nhưng ngay sau khi đào xới khu mộ, Jean bị ốm. Người con gái của Jean cũng giúp mẹ hôm đó cũng ốm.
Cô con gái của Jean bị nặng nhất. Cô bé bị mất kiểm soát. Đôi mắt trở nên dữ tợn, miệng liên tục la hét. Rồi điều kinh khủng nhất đã xảy ra. Cô con gái của bà Jean qua đời sau một cơn đau tim.
Sau tất cả những chuyện xảy ra, gia đình Wiliams, Haney hay bao gia đình khác đều chọn phương án ra đi. Họ không quan tâm xem mình mất những gì, miễn là tìm lại được cuộc sống hạnh phúc xưa kia. Và khu đất bị bỏ trống với rất nhiều ngôi nhà hoang. Đến nay vẫn chưa một ai đưa ra được lời giải thích cho những câu chuyện kỳ lạ
( Theo kenh14.vn


có Ma !

mùa nầy là mùa kỷ niệm người mất bên mỷ.nên mấy kênh movies tha hồ chiếu phim kinh dị ,coi mải rồi nhàm,vậy chuyện ma là ra sao ,xin ăn theo 1 số chuyện ma sưu tầm đựoc .
-không có ma !chỉ có người kể chuyện ma !
................
câu chuyện đầu tiên.
Một số điểm có Ma vẫn còn bí ẩn trong Sài Gòn nè! Cập nhật ngày: 19/09/2009, 13:39 GMT+7.
Nơi đầu tiên tôi nói đến là nghe những lời kể của 1 số người làm trongkhu này đó là Khách sạn công Đoàn ngoài Thanh Đa quận Bình Thạnh và khitôi mới xuống thi Đại Học đó là vào năm 2001 cũng ở chính trong khu dãynhà này nhìn cũ kĩ và hoang tàn lắm dù phía trước thì có cả 1 Hotel mớixây nhưng phía trong chổ chúng tôi ở thì hoàn toàn trái ngược đó là dãynhà xây trước năm 1975

Nơi đầu tiên tôi nói đến là nghe những lời kể của 1 số người làm trongkhu này đó là Khách sạn công Đoàn ngoài Thanh Đa quận Bình Thạnh và khitôi mới xuống thi Đại Học đó là vào năm 2001 cũng ở chính trong khu dãynhà này nhìn cũ kĩ và hoang tàn lắm dù phía trước thì có cả 1 Hotel mớixây nhưng phía trong chổ chúng tôi ở thì hoàn toàn trái ngược đó là dãynhà xây trước năm 1975,căn nào cũng cũ kĩ cả nên bọn chúng tôi chọnngay 1 căn lầu 1 đối diện sân Tenis phía trước gần ngay sửa sổ phòngkhách là những tán lá cây của cây Trứng Gà(Lekima).Vì cả đám mới xuốngTP nên chưa rành rọt đi thuê phòng mà đi theo sự hướng dẫn và sắp đặtcủa Mẹ thằng bạn trong đám của chúng tôi vì Mẹ nó đi xuống học Đại Họctại chức...

Căn nhà chứ tôi ko dám nói là căn hộ đâu vì quá cũ mà,nó gồm có 3 phòngngũ và 1 phòng khách,bọn chúng tôi có 4 thằng nhưng thằng bạn tôi nó ởchung phòng với Mẹ nó rồi nên còn lại là 3 thằng tôi ngủ 1 phòng và 1phòng thì bỏ trống,vì đứa nào cũng mới xuống và đi học nên sáng rạngmắt ra thì đi học có khi chiều mới về mà thôi vì xa quá xa nơi tụi tôiđi học mà có về thì cũng ko dám lên phòng 1 mình nữa hic vì sự ẩm ướtlành lạnh rùng rợn của khu dãy nhà đó,phía trước mở cửa sổ ra thìthoáng mát quang đãng nhìn khách vào chơi Tenis nhưng phía sau thì đốidiện tiếp với 1 khu nhà khác cũng cũ kĩ và hoang vắng không ai ở cả nênít khi nào tụi tôi mở cửa sổ ra,sự việc đối với bọn tôi thì cũng bìnhthường vẫn tiếp tục diễn ra hàng ngày,đi học rồi về nhưng tuy chỉ có 1người đã chứng kiến và gặp điều không bình thường liên tục đó là Mẹthằng bạn chúng tôi dù chỉ ở mới có hơn 1 tháng (tôi ở nơi này đúng 3tháng).Chúng tôi hay gọi Mẹ nó là cô Út nên cho tôi thay tên từ ngườikể hén.

Cô Út lúc đầu không nói gì nhưng vẻ mặt của cô hàng ngày ko vui nhưbình thường khi chúng tôi xuống ở chung thì làm cho chúng nghi ngại kobiết do chúng tôi ăn ở không vừa lòng hay là chúng tôi làm gì đó,nênchúng tôi mới gặng hỏi thằng bạn tôi là sao cứ thấy Mẹ mày không cònvui như mới khi xuống ở vậy?Và tụi tôi nhờ nó ráng hỏi thử xem là cóvấn đề gì nhưng cuối cùng cô Út cũng ko nói gì hết và cho mãi đến gầntháng thứ 3 là khi tôi chuẩn bị dọn đi thì cô Út mới kể ra những điềulạ lùng mà cô Út đã chứng kiến cho cả bọn tôi nghe,sự thể như sau:

Cô Út kể với vẻ mặt nghiêm trọng nên chúng tôi im lặng nghe lời kể củacô:Cô Út nói khi cả nhà dọn vào ở khoảng 1 tuần thì Cô bắt đầu gặpnhững điều bí ẩn,Cô nói khi bọn tôi đi học cả ngày còn Cô thì học sátbên nên hay về nhà nghĩ ngơi buổi trưa và thế liên tiếp Cô thấy nhữngđiều kì dị,khi đang nằm ngủ thì thấy 1 người Đàn ông đi từ cây Lekimađi thẳng qua lang cang và vào phòng Cô,đây là lầu 1 mà đi kiểu này làbay rồi hic,ông ta vào và cố giữ chặt tay cô và ghìm xuống,cô càngchống cự lại thì càng bị nặng hơn giống nhu 1 sức mạnh vô hình vậy,Cônói mồ hôi cô đổ ra giống như là mới tập thể dục xong vậy đó và sự việckết thúc khi vô tình thằng bạn tôi về đi ăn cơm chung với cô Út,sự việcliên tục xảy ra đối với cô Út dù vậy Cô ko dám nói với bọn tôi vì sợchúng tôi lo lắng,Cô kể thêm không những ban ngày cứ mỗi lần ngã lưngra nghĩ là bị mà cả ban đêm có chúng tôi ở nhà cũng thế,hèn chi chúngtôi thấy Cô nói chú Bảo vệ cho bẻ 1 nhánh Xương rồn về treo trước cửaphòng,là tôi đã nghi rồi nhưng tôi ko dám hỏi thêm gì vì tôi cũng đãbiết chuyện thừơng nhà nào treo Xương rồng là để khắc Ma Quỷ đến pháquấy.

Cô nói thêm có lần ngồi ăn cơm chung với chúng tôi lúc đó mới chỉ 6hchiều hơn,chúng tôi ngồi xoay lưng vào trong còn cô thì ngồi đối diệnvới cửa sổ có nhánh Lekima đưa vào lan can thì Cô thấy một bóng ngườiđen thui đi từ nhánh cây đó vào thẳng lan can và rẽ vào phòng cô,côkinh hoảng ko dám la lên nữa nên làm cả bọn tôi cũng ko biết,chỉ khi Côkể giờ tụi tôi mới biết Cô đã chứng kiến những điều khác thường đónhiều đến thế nào,có lần Cô đã đổ bệnh vì bị như thế mà chúng tôi cứnghĩ Cô bị bệnh cảm thường giờ thì chúng tôi mới biết tất cả,hèn chithỉnh thoảng 1 vài đêm khi chúng tôi ngủ nghe tiếng gõ cửa phòng nhưngko ai lên tiếng mà chĩ nghe tiếng gõ cửa khô khốc thôi,thường bọn tôimà ngủ là thằng nào cũng làm biếng cả nên nếu mấy chú Bảo Vệ có lên tìmviệc gì đó thì mấy chú sẽ lên tiếng hoặc bạn bè có đến ngủ ké thì tụinó cũng la ầm ầm,với lại đối diện phòng tôi ở thì chỉ có 1 gia đìnhthường chẳng có nói hay giao tiếp gì với nhau trên lầu thì toàn nhàtrống không do đó giờ tụi tôi mới biết căn nhà chúng tôi ở đã bị Maphá,dù có treo nhánh Xương rồng trước nhà nhưng hồn Ma này ko theo lốiđó hiện về mà theo hướng từ cây Lekima ngay lan can lầu 1 của phòng côÚt nên cô Út đã chứng kiến và thấy hết...

Khi biết hết tất cả và do điều kiện đi học khác nhau địa điểm khôngtiện nên chúng tôi phải chia ra ở chứ không ở chung nữa,trước khi đichúng tôi ghé phòng Bảo Vệ chào thì kể cho mấy người ở đó nghe thì thấymấy ổng bình thường và im re mới ghê chứ,nhưng có chú kia lên tiếngnói:Tụi bay chưa gặp đó chứ tao thì thấy hoài àh,tao hay thấy Hồn Ma đólãng vãng khu cầu thang và ngay cây Lekima chính căn nhà tụi bay ởđó,hic tụi tôi nghe xong mà điếng luôn vì có những đêm tôi đi chơi vềkhuya và lên phòng thì đi ngang cây Lekima và lên cầu thang đó mới ghêchứ hic,ổng còn nói thêm Hồn Ma đó chính là người coi và quản lý cáckhâu xây dựng trong tất cả các khu nhà đó,hôm đó không biết ổng lên lầuđứng coi công nhân xây dựng thế nào mà chợt chân té xuống đất chết ngaytại chổ nên giờ đây ổng hay hiện về đi lanh quanh tất cả khu nhà giốngnhư người ta đi kiểm tra vậy đó,hic thế mà chúng tôi ở ngay chổ đó màtrong phòng không bao giờ thắp được cây nhang nên ổng cứ vào pháhoài.....Gìơ thì chúng tôi biết tất cả...!

Đây là 1 câu chuyện hoàn toàn có thật ko thêm ko bớt bất cứ điều gìthêm,là người trong cuộc và cũng chính ở nơi nay trong vòng 1 time ngắnnhững điều xảy thật khó hiểu nhưng chỉ với tôi đó là 1 phần Tâm Linhnhững gì mà tôi đã nghe và chứng kiến...

Nơi kế tiếp cũng qua lời kể của mọi người đó là:Trong khu Bắc Hải có 1căn nhà nhỏ nhưng vẫn sống bình thường dưới lầu còn nguyên căn lầu trênthì ko ai có thể sống được,chủ nhà đã nhiều lần cho sinh viên thuê ởtrọ nhưng không 1 người nào ở quá 1 ngày 1 đêm,cho đến thời điểm khulầu đó vẫn ko ai dám mướn và chủ nhà vẫn sinh hoạt bình thường dưới nhàcòn căn lầu trên coi như dành cho người cõi âm vì mọi người xung quanhnói lầu trên có 1 cô gái trẻ treo cổ tự tử nhưng vong hồn ko chịu siêuthoát và ở luôn trong đó hic,nghe mà vãi quá.Vì tôi hay đi thuê phòng ởtrọ mướn phải những nơi này chắc tiu sớm luôn qué...!

Ngoài Q1 cũng có 1 căn nhưng giờ ko biết còn gì ko chứ trước 1975 khichưa giải phóng Sài Gòn thì căn nhà này là điều kinh hoàng với mọingười xung quanh,nó nằm đâu giữa đường Nguyễn Thái Bình và Lê Thị HồngGấm hay sao đó vì nghe người ta kể cũng nhiều,căn nhà này đồ sộ như 1biệt thự và ông chủ là 1 người Hoa nghe đâu giàu có lắm và có độc 1 đứacon Gái mà thôi,vô tình ông ta biết được con gái ông yêu 1 người đilính là Bộ Đội nên ông ta ko đồng ý,vì trước năm 1975 với địa vị nhưthế ông ta là 1 nhà tư sản lớn và được nhiều quan chức Ngụy quyền SàiGòn kính trọng do thế ông ta đã nhốt con gái ông ta trên lầu và ko vàko cho bước chân ra đường giao tiếp với 1 bất kì ai,hàng ngày có ngườimang cơm mang nước lên tận nơi cho co gái,cho đến 1 ngày kia người hầumang cơm lên khi vào đến phòng người đó muốn chết đứng vì thấy giữaphòng cô gái đã treo cổ tòn teng giữa phòng (Sao con gái thích treo cổthế ko biết hic).

Người hầu đó đã la lên như điên như dại và cha cô gái đó chạy lên chứngkiến hết sự việc,vì qua đau buồn và thương yêu con gái ông ta quá (vìông ta có đúng mình cô gái đó là con và vợ thì mất sớm) nên ông quyếtđịnh ko cho đem đi chôn mà quàn cô gái ấy vào hòm để và để ngay chínhcăn phòng đó,như để hy vọng 1 ngày nào đó con gái ông ta sẽ bất tử vàsống lại vì ông sống rất tốt với mọi người và nhất là người nghèo dùông rất giàu có.Nhưng điều ông làm đã để xảy ra bao điều kinh hoàng chocăn nhà của chính ông ta....!

Thường thì người chết đem chôn thì thành Hồn Ma vất vưởng,nhưng để quànlại trong tư gia thì sẽ biến thành Quỷ,chính vì thế điều đó xảy ra,hàngngày vẫn có người hầu mang cơm đầy đủ lên căn phòng đó như thể lúc côgái còn sống,điều kì lạ là dù chỉ đem cơm canh lên cúng thôi nhưng khilên dọn xuống thì cơm canh đã sạch sẽ như có người đã ăn hết vậy,tiếpdiễn liên tục gây bao điều khiếp sợ cho những người làm trong căn nhànày và hầu như ai cũng xin nghĩ nên ông chủ thường xuyên thay người hầumới liên tục nhưng điều kinh hoàng nhất đó là những ai mang cơm canhlên căn phòng đó đều phải xoay lưng lại và đi thụt lùi vào phía trongphòng chứ ko thể đi chính diện mà đối mặt với cái Hòm trong phòngđó,người ta nói rằng có mấy lần những người mang cơm canh lên cố tìnhxoay mặt lại để nhìn lén cái Hòm ra sao thì đều tự nhiên trợn tròng mắtlên và hộc máu chết ngay tại chổ....

Còn có lời kể rằng,hàng đêm cô gái ấy xuống đường dụ dỗ nhưng người đikhuya về sớm mà nhất là cánh đàn ông thanh niên,không biết như thế nàonhưng những người mà đã gặp qua cô ta đều ko sống nổi trong 1 tuần lễhoặc là điên loạn nếu may mắn còn sống.

Nghe đâu kéo dài cả 1 thời gian dài như vậy,cho đến năm 1975 khi Bộ Độivào giải phóng Sài Gòn và tiếp quản căn nhà này thì Bộ Đội thay đổi tấtcả lại cơ cấu căn nhà và đem cái Hòm có cô gái nằm trong đó đem đithiêu mong cho cô ta được siêu thoát và hiện nay căn nhà này trở thành1 cơ quan của nhà nước,bữa nào rãnh có gì chụp hình căn nhà post lêncho anh em xem thử nghen keke!

Cũng là 1 câu chuyện qua nhiều người kể,có thế ko phải là sự thật cóthể là sự thật nhưng nếu các bạn cảm nhận thì hãy cho nó là Tâm Linhhén!
Một số điểm có Ma vẫn còn bí ẩn trong Sài Gòn nè! Cập nhật ngày: 19/09/2009, 13:39 GMT+7.
Nơi đầu tiên tôi nói đến là nghe những lời kể của 1 số người làm trongkhu này đó là Khách sạn công Đoàn ngoài Thanh Đa quận Bình Thạnh và khitôi mới xuống thi Đại Học đó là vào năm 2001 cũng ở chính trong khu dãynhà này nhìn cũ kĩ và hoang tàn lắm dù phía trước thì có cả 1 Hotel mớixây nhưng phía trong chổ chúng tôi ở thì hoàn toàn trái ngược đó là dãynhà xây trước năm 1975

Nơi đầu tiên tôi nói đến là nghe những lời kể của 1 số người làm trongkhu này đó là Khách sạn công Đoàn ngoài Thanh Đa quận Bình Thạnh và khitôi mới xuống thi Đại Học đó là vào năm 2001 cũng ở chính trong khu dãynhà này nhìn cũ kĩ và hoang tàn lắm dù phía trước thì có cả 1 Hotel mớixây nhưng phía trong chổ chúng tôi ở thì hoàn toàn trái ngược đó là dãynhà xây trước năm 1975,căn nào cũng cũ kĩ cả nên bọn chúng tôi chọnngay 1 căn lầu 1 đối diện sân Tenis phía trước gần ngay sửa sổ phòngkhách là những tán lá cây của cây Trứng Gà(Lekima).Vì cả đám mới xuốngTP nên chưa rành rọt đi thuê phòng mà đi theo sự hướng dẫn và sắp đặtcủa Mẹ thằng bạn trong đám của chúng tôi vì Mẹ nó đi xuống học Đại Họctại chức...

Căn nhà chứ tôi ko dám nói là căn hộ đâu vì quá cũ mà,nó gồm có 3 phòngngũ và 1 phòng khách,bọn chúng tôi có 4 thằng nhưng thằng bạn tôi nó ởchung phòng với Mẹ nó rồi nên còn lại là 3 thằng tôi ngủ 1 phòng và 1phòng thì bỏ trống,vì đứa nào cũng mới xuống và đi học nên sáng rạngmắt ra thì đi học có khi chiều mới về mà thôi vì xa quá xa nơi tụi tôiđi học mà có về thì cũng ko dám lên phòng 1 mình nữa hic vì sự ẩm ướtlành lạnh rùng rợn của khu dãy nhà đó,phía trước mở cửa sổ ra thìthoáng mát quang đãng nhìn khách vào chơi Tenis nhưng phía sau thì đốidiện tiếp với 1 khu nhà khác cũng cũ kĩ và hoang vắng không ai ở cả nênít khi nào tụi tôi mở cửa sổ ra,sự việc đối với bọn tôi thì cũng bìnhthường vẫn tiếp tục diễn ra hàng ngày,đi học rồi về nhưng tuy chỉ có 1người đã chứng kiến và gặp điều không bình thường liên tục đó là Mẹthằng bạn chúng tôi dù chỉ ở mới có hơn 1 tháng (tôi ở nơi này đúng 3tháng).Chúng tôi hay gọi Mẹ nó là cô Út nên cho tôi thay tên từ ngườikể hén.

Cô Út lúc đầu không nói gì nhưng vẻ mặt của cô hàng ngày ko vui nhưbình thường khi chúng tôi xuống ở chung thì làm cho chúng nghi ngại kobiết do chúng tôi ăn ở không vừa lòng hay là chúng tôi làm gì đó,nênchúng tôi mới gặng hỏi thằng bạn tôi là sao cứ thấy Mẹ mày không cònvui như mới khi xuống ở vậy?Và tụi tôi nhờ nó ráng hỏi thử xem là cóvấn đề gì nhưng cuối cùng cô Út cũng ko nói gì hết và cho mãi đến gầntháng thứ 3 là khi tôi chuẩn bị dọn đi thì cô Út mới kể ra những điềulạ lùng mà cô Út đã chứng kiến cho cả bọn tôi nghe,sự thể như sau:

Cô Út kể với vẻ mặt nghiêm trọng nên chúng tôi im lặng nghe lời kể củacô:Cô Út nói khi cả nhà dọn vào ở khoảng 1 tuần thì Cô bắt đầu gặpnhững điều bí ẩn,Cô nói khi bọn tôi đi học cả ngày còn Cô thì học sátbên nên hay về nhà nghĩ ngơi buổi trưa và thế liên tiếp Cô thấy nhữngđiều kì dị,khi đang nằm ngủ thì thấy 1 người Đàn ông đi từ cây Lekimađi thẳng qua lang cang và vào phòng Cô,đây là lầu 1 mà đi kiểu này làbay rồi hic,ông ta vào và cố giữ chặt tay cô và ghìm xuống,cô càngchống cự lại thì càng bị nặng hơn giống nhu 1 sức mạnh vô hình vậy,Cônói mồ hôi cô đổ ra giống như là mới tập thể dục xong vậy đó và sự việckết thúc khi vô tình thằng bạn tôi về đi ăn cơm chung với cô Út,sự việcliên tục xảy ra đối với cô Út dù vậy Cô ko dám nói với bọn tôi vì sợchúng tôi lo lắng,Cô kể thêm không những ban ngày cứ mỗi lần ngã lưngra nghĩ là bị mà cả ban đêm có chúng tôi ở nhà cũng thế,hèn chi chúngtôi thấy Cô nói chú Bảo vệ cho bẻ 1 nhánh Xương rồn về treo trước cửaphòng,là tôi đã nghi rồi nhưng tôi ko dám hỏi thêm gì vì tôi cũng đãbiết chuyện thừơng nhà nào treo Xương rồng là để khắc Ma Quỷ đến pháquấy.

Cô nói thêm có lần ngồi ăn cơm chung với chúng tôi lúc đó mới chỉ 6hchiều hơn,chúng tôi ngồi xoay lưng vào trong còn cô thì ngồi đối diệnvới cửa sổ có nhánh Lekima đưa vào lan can thì Cô thấy một bóng ngườiđen thui đi từ nhánh cây đó vào thẳng lan can và rẽ vào phòng cô,côkinh hoảng ko dám la lên nữa nên làm cả bọn tôi cũng ko biết,chỉ khi Côkể giờ tụi tôi mới biết Cô đã chứng kiến những điều khác thường đónhiều đến thế nào,có lần Cô đã đổ bệnh vì bị như thế mà chúng tôi cứnghĩ Cô bị bệnh cảm thường giờ thì chúng tôi mới biết tất cả,hèn chithỉnh thoảng 1 vài đêm khi chúng tôi ngủ nghe tiếng gõ cửa phòng nhưngko ai lên tiếng mà chĩ nghe tiếng gõ cửa khô khốc thôi,thường bọn tôimà ngủ là thằng nào cũng làm biếng cả nên nếu mấy chú Bảo Vệ có lên tìmviệc gì đó thì mấy chú sẽ lên tiếng hoặc bạn bè có đến ngủ ké thì tụinó cũng la ầm ầm,với lại đối diện phòng tôi ở thì chỉ có 1 gia đìnhthường chẳng có nói hay giao tiếp gì với nhau trên lầu thì toàn nhàtrống không do đó giờ tụi tôi mới biết căn nhà chúng tôi ở đã bị Maphá,dù có treo nhánh Xương rồng trước nhà nhưng hồn Ma này ko theo lốiđó hiện về mà theo hướng từ cây Lekima ngay lan can lầu 1 của phòng côÚt nên cô Út đã chứng kiến và thấy hết...

Khi biết hết tất cả và do điều kiện đi học khác nhau địa điểm khôngtiện nên chúng tôi phải chia ra ở chứ không ở chung nữa,trước khi đichúng tôi ghé phòng Bảo Vệ chào thì kể cho mấy người ở đó nghe thì thấymấy ổng bình thường và im re mới ghê chứ,nhưng có chú kia lên tiếngnói:Tụi bay chưa gặp đó chứ tao thì thấy hoài àh,tao hay thấy Hồn Ma đólãng vãng khu cầu thang và ngay cây Lekima chính căn nhà tụi bay ởđó,hic tụi tôi nghe xong mà điếng luôn vì có những đêm tôi đi chơi vềkhuya và lên phòng thì đi ngang cây Lekima và lên cầu thang đó mới ghêchứ hic,ổng còn nói thêm Hồn Ma đó chính là người coi và quản lý cáckhâu xây dựng trong tất cả các khu nhà đó,hôm đó không biết ổng lên lầuđứng coi công nhân xây dựng thế nào mà chợt chân té xuống đất chết ngaytại chổ nên giờ đây ổng hay hiện về đi lanh quanh tất cả khu nhà giốngnhư người ta đi kiểm tra vậy đó,hic thế mà chúng tôi ở ngay chổ đó màtrong phòng không bao giờ thắp được cây nhang nên ổng cứ vào pháhoài.....Gìơ thì chúng tôi biết tất cả...!

Đây là 1 câu chuyện hoàn toàn có thật ko thêm ko bớt bất cứ điều gìthêm,là người trong cuộc và cũng chính ở nơi nay trong vòng 1 time ngắnnhững điều xảy thật khó hiểu nhưng chỉ với tôi đó là 1 phần Tâm Linhnhững gì mà tôi đã nghe và chứng kiến...

Nơi kế tiếp cũng qua lời kể của mọi người đó là:Trong khu Bắc Hải có 1căn nhà nhỏ nhưng vẫn sống bình thường dưới lầu còn nguyên căn lầu trênthì ko ai có thể sống được,chủ nhà đã nhiều lần cho sinh viên thuê ởtrọ nhưng không 1 người nào ở quá 1 ngày 1 đêm,cho đến thời điểm khulầu đó vẫn ko ai dám mướn và chủ nhà vẫn sinh hoạt bình thường dưới nhàcòn căn lầu trên coi như dành cho người cõi âm vì mọi người xung quanhnói lầu trên có 1 cô gái trẻ treo cổ tự tử nhưng vong hồn ko chịu siêuthoát và ở luôn trong đó hic,nghe mà vãi quá.Vì tôi hay đi thuê phòng ởtrọ mướn phải những nơi này chắc tiu sớm luôn qué...!

Ngoài Q1 cũng có 1 căn nhưng giờ ko biết còn gì ko chứ trước 1975 khichưa giải phóng Sài Gòn thì căn nhà này là điều kinh hoàng với mọingười xung quanh,nó nằm đâu giữa đường Nguyễn Thái Bình và Lê Thị HồngGấm hay sao đó vì nghe người ta kể cũng nhiều,căn nhà này đồ sộ như 1biệt thự và ông chủ là 1 người Hoa nghe đâu giàu có lắm và có độc 1 đứacon Gái mà thôi,vô tình ông ta biết được con gái ông yêu 1 người đilính là Bộ Đội nên ông ta ko đồng ý,vì trước năm 1975 với địa vị nhưthế ông ta là 1 nhà tư sản lớn và được nhiều quan chức Ngụy quyền SàiGòn kính trọng do thế ông ta đã nhốt con gái ông ta trên lầu và ko vàko cho bước chân ra đường giao tiếp với 1 bất kì ai,hàng ngày có ngườimang cơm mang nước lên tận nơi cho co gái,cho đến 1 ngày kia người hầumang cơm lên khi vào đến phòng người đó muốn chết đứng vì thấy giữaphòng cô gái đã treo cổ tòn teng giữa phòng (Sao con gái thích treo cổthế ko biết hic).

Người hầu đó đã la lên như điên như dại và cha cô gái đó chạy lên chứngkiến hết sự việc,vì qua đau buồn và thương yêu con gái ông ta quá (vìông ta có đúng mình cô gái đó là con và vợ thì mất sớm) nên ông quyếtđịnh ko cho đem đi chôn mà quàn cô gái ấy vào hòm để và để ngay chínhcăn phòng đó,như để hy vọng 1 ngày nào đó con gái ông ta sẽ bất tử vàsống lại vì ông sống rất tốt với mọi người và nhất là người nghèo dùông rất giàu có.Nhưng điều ông làm đã để xảy ra bao điều kinh hoàng chocăn nhà của chính ông ta....!

Thường thì người chết đem chôn thì thành Hồn Ma vất vưởng,nhưng để quànlại trong tư gia thì sẽ biến thành Quỷ,chính vì thế điều đó xảy ra,hàngngày vẫn có người hầu mang cơm đầy đủ lên căn phòng đó như thể lúc côgái còn sống,điều kì lạ là dù chỉ đem cơm canh lên cúng thôi nhưng khilên dọn xuống thì cơm canh đã sạch sẽ như có người đã ăn hết vậy,tiếpdiễn liên tục gây bao điều khiếp sợ cho những người làm trong căn nhànày và hầu như ai cũng xin nghĩ nên ông chủ thường xuyên thay người hầumới liên tục nhưng điều kinh hoàng nhất đó là những ai mang cơm canhlên căn phòng đó đều phải xoay lưng lại và đi thụt lùi vào phía trongphòng chứ ko thể đi chính diện mà đối mặt với cái Hòm trong phòngđó,người ta nói rằng có mấy lần những người mang cơm canh lên cố tìnhxoay mặt lại để nhìn lén cái Hòm ra sao thì đều tự nhiên trợn tròng mắtlên và hộc máu chết ngay tại chổ....

Còn có lời kể rằng,hàng đêm cô gái ấy xuống đường dụ dỗ nhưng người đikhuya về sớm mà nhất là cánh đàn ông thanh niên,không biết như thế nàonhưng những người mà đã gặp qua cô ta đều ko sống nổi trong 1 tuần lễhoặc là điên loạn nếu may mắn còn sống.

Nghe đâu kéo dài cả 1 thời gian dài như vậy,cho đến năm 1975 khi Bộ Độivào giải phóng Sài Gòn và tiếp quản căn nhà này thì Bộ Đội thay đổi tấtcả lại cơ cấu căn nhà và đem cái Hòm có cô gái nằm trong đó đem đithiêu mong cho cô ta được siêu thoát và hiện nay căn nhà này trở thành1 cơ quan của nhà nước,bữa nào rãnh có gì chụp hình căn nhà post lêncho anh em xem thử nghen keke!

Cũng là 1 câu chuyện qua nhiều người kể,có thế ko phải là sự thật cóthể là sự thật nhưng nếu các bạn cảm nhận thì hãy cho nó là Tâm Linhhén!
Capeviahe.info