Thứ Sáu, 31 tháng 12, 2010

TIỀN SÁT SANH KHÔNG HƯỞNG THỤ ÐƯỢC

Vì luôn luôn bắt được rất nhiều cá, thâu nhập rất tốt, cho nên đạo trưởng bấy lâu nay đã lấy nghề chài lưới làm nghề phụ.
Cho đến buổi trưa một ngày nọ khi đang nghỉ ngơi trong nhà, Văn Thù Bồ Tát bỗng xuất hiện, nói với ông rằng: "Thời giờ đã đến, ngươi không được bắt cá nữa". Lúc bấy giờ đạo trưởng bắt cá kiếm được từ một đến hai ngàn đồng mỗi ngày, rất phong phú, nên dĩ nhiên là không muốn bỏ, bèn hỏi: "Bắt cá đâu phải là chuyện xấu, tại sao lại bắt tôi phải ngưng?" Văn Thù Bồ Tát trả lời: "Dù sao đi nữa nay thời giờ của ngươi đã đến, không thể đáng cá nữa, nếu không nghe lời cứi tiếp tục chài lưới, mắt ngươi sẽ bị mù. Ngươi hãy tự quyết định đi". Ðạo trưởng không tin: "Làm sao có chuyện như vậy được! Mắt tôi rất tốt, làm sao có thể mù được?" Văn Thù Bồ Tát thấy ông không nghe bè biến mất. Ai ngờ đến ngày hôm sau, ngoài sự đề phòng của đạo trưởng, bỗng có luồng khí xông tới trước mặt ông, không biết là gì, ông tránh không kịp, đôi mắt đau nhói như bị người ta ném cát, nước măt' cứ trào ra mãi.
Ngày hôm sau đạo trưởng nói với vợ: "Mắt tôi sắp hỏng, không nhìn thấy gì nữa". Ông mới đem câu chuyện Văn Thù Bồ Tát kể lại với bà vợ. Vợ ông liền dẫn ông đi khám bác sĩ nhãn khoa, nhưng hai vị nhãn khoa đều nói rằng mắt ông rất bình thường, họ khám không thấy gì cả. Lúc bấy giờ đạo trưởng cũng hiểu đó là bệnh nghiệp chướng, bèn về nhà cầu thần Phật trong đạo thất: "Xin các Ngài hãy khôi phục lại đôi mắt cho con, việc bỏ nghề đánh cá con sẽ suy nghĩ lại".
Tối hôm sau, Văn Thù Bồ Tát lại xuất hiện nói với ông rằng: "Ta là Văn Thù Bồ Tát, ta có duyên thầy trò với ngươi, bắt đầu tư ngày hôm nay ngươi không được đánh cá tạo sát nghiệp nữa. Ngươi phải đem hết tài năng đã học trong đời đi cứu nhân độ thế." Ðạo trưởng hỏi lại: "Mỗi ngày đánh cá tôi có thể kiếm được một hay hai ngày đồng, bây giờ bỏ nghề chài lưới, tôi lấy gì để sinh sống?" Văn Thù Bồ Tát trả lời: "Ngươi đừng có lo, tự nhiên sẽ kiếm được cách sinh sống"....
(Lúc đó đạo thất của ông mở cửa, những người đến xin ông giúp đỡ, ông không có lấy tiền. Nếu gặp người khốn khó, ông còn tự động giúp đỡ tiền bạc cho họ nữa)
Bấy giờ đạo trưởng bèn hứa với Văn Thù Bồ Tát là sẽ chấm dứt việc chài lưới, và xin Ngài cho đôi mắt ông được sáng trở lại, để ngày hôm sau ông có thể đi dọn dẹp đồ nghề (chiếc thuyền và lưới đánh cá). Văn Thù Bồ Tát bỗng nhét vào miệng ông một viên thuốc màu vàng, bảo ông nuốt và về nhà nằm nghỉ. Ngày hôm sau tỉnh lại, quả nhiên đôi mắt ông trở lại bình thường. Ðạo trưởng mừng rỡ đến bờ hồ, kéo chiếc thuyền và dụng cụ chài lưới lên đốt đi, chấm dứt cuộc sống đánh cá.
Ðạo trưởng hồi tưởng rằng: "Tiền kiếm được từ nghiệp sát không hưởng được!" Bởi tiền ông đánh cá được đều chi vào tiền bệnh viện lúc vợ ông đau. Ngược lại những chi phí sinh sống ngày thường đều kiếm được từ việc bán bông ly ly phơi khô hay đào măng... Ðạo trưởng nói rằng tiền kiếm được từ sự sát sanh sẽ không có kết quả tốt. May thay Văn Thù Bồ Tát hiển linh độ ông, nếu không, không biết ông còn tạo thêm bao nhiêu nghiệp chướng nữa!...
(ST)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét