(Thấy blog TADN đóng cửa, TGVH cũng im lìm, tui tiếc mấy bài viết hay nên coppy về đây để anh chị em đọc đỡ buồn. Chắc là tác giả không nỡ trách cứ).
Cây chuối có tánh âm, nhất là chuối xiêm. Những oan hồn có thể mượn thân chuối lâu năm mà tá nhập vào để dưỡng linh. Vì vậy, người xưa thường trồng cây chuối bên cạnh mộ người con gái chết khi còn mang bầu. Linh hồn cô gái nương vào thân chuối ngày hứng dương quang đêm thu âm khí đủ thời kỳ hoa chuối trổ buồng cũng là lúc đứa nhỏ trong bào thai xác chết chào đời. Có như vậy vong hồn người chết mới không nặng oán hờn, dễ dàng siêu độ. Lúc đó, thầy đẵn lấy thân chuối, cho mặc áo quần người đã khuất, hoa chuối vừa trổ được gói lại thành hình hài nhi đặt vào lòng mẹ. Thầy làm pháp sự, trì chú vãng sanh, tụng kinh hoá hồn giúp cho mẹ con vong linh an lòng ra đi không vương vấn. Sau khi hoàn mãn pháp sự, tất cả được thiêu ra tro rải xuống sông lớn để hoá giải.
Ở xóm trong nhà tôi có chị Xuân lấy chồng được ba năm. Chồng là anh Tư Móm chạy xích lô máy, chở mối đi chợ sớm. Cứ độ 3 giờ sáng là anh chồng nổ máy đùng đùng chạy từ trong xóm ra đường báo thức mọi người. Riết rồi cũng quen. Tôi ngủ trên bộ ván gõ của ông nội để lại ở nhà trước. Khi xích lô máy anh Tư chạy qua cũng là lúc tôi ngồi dậy tu luyện (thật ra luyện phép trong giờ Dần là điều không nên, nhưng ngặt nỗi nhà tôi thức khuya coi Tivi ngay nhà trước. Nằm chờ mọi người đi ngủ thì… tôi đã ngủ trước từ tám đời rồi). Thời gian đầu thầy tôi chỉ cho tôi trì chuỗi và niệm Phật. Sau vài tháng thầy mới bắt đầu hướng dẫn kết ấn Chuẩn Đề trì chú pháp…
Tôi không ngờ chuyện lại bắt đầu từ chị Xuân vợ anh Tư móm…
Hôm đó tôi đi học về thì thấy xóm trong ồn ào xôn xao. Nhìn tụi Út Chín Út Mười con bà Hai Cẩu đang chạy lon ton chen vào đám đông, tôi cũng quăng cặp chạy theo bất kể tiếng réo í a í ới của bà nội. Len qua được chân của đám đông đang chen chúc, bàn tán, tụi tôi đã đứng ngay trước cửa nhà anh Tư móm.
Nhìn vào trong, tôi chợt lạnh cả người…
Nằm trên cái đi – văng giữa nhà là một xác người đắp mền. Cái mền nhỏ không đủ phủ hết toàn thân, tôi thấy lộ ra hai bàn chân nhỏ nhắn trong đó bàn chân bên phải đen bầm. Cái xác nằm ngửa nên tôi thấy rõ cái bụng to đùng nhô lên muốn che khuất cả nải chuối dằn trên bụng.
Ông trời ơi! Đúng là chị Xuân rồi. Ở nhà có mình chị là có bầu thôi. Cái bụng bầu hơn bốn tháng kia đúng là của chị rồi chứ còn ai vô đây nữa! Hổng lẽ chị chết?
Tôi rón rén chuồn qua chân mọi người đi ra bên ngoài. Thấy bà Hai Nhà bìa và mấy bà xóm trong nói chuyện về chị Xuân, tôi mon men lại nghe.
- Tội nghiệp – bà Hai vừa xỉa cục thuốc bự chảng vừa nói – Nó bị rắn lục xanh cắn mà không chịu đi chữa liền. Chỉ mời ông thầy rắn về nhà đắp thuốc thôi mới sanh chuyện vậy đó. Nó mà nghe lời đi vô bệnh viện là đâu đến nỗi.
- Chị cứ mê tín bệnh viện. Vô trỏng có ba mớ thuốc đỏ bông gòn với trụ sinh làm gì mà chữa rắn cắn. Nói vậy là có lỗi với ông thầy đó nghen. Chính mắt tui thấy ổng chữa nè! – Bà Mười Tình cãi lại.
- Ổng chữa sao?
- Ông thầy này Miên hay Chà gì đó, tay ổng xăm bùa thấy phát ớn luôn. Tui qua coi chừng phụ với má thằng Tư, thấy ổng bắt con Xuân nằm trên bộ ván đó, rồi ổng lấy một lá trầu với lại một cây nhang làm phép. Ổng vẽ gì đó lên lá trầu rồi lấy lá trầu rà trên mình con nhỏ, vừa rà lên rà xuống ổng vừa gỏ cây nhang lên lá trầu. Miệng ổng xí xô xí xào tiếng Miên tiếng Lèo gì hổng biết mà …
Bà Mười Tình ngừng lại phun miếng cổ trầu đỏ hoét ra, lấy hai ngón tay vuốt dọc theo mép vét sạch nước đỏ còn dính rồi thong thả kể tiếp:
- Con Xuân nó nằm rên như ai đánh nó, rồi nó bắt đầu uốn éo. Chèn đét ơi, cái bầu nó chang bang vậy mà nó uốn qua uốn lại dẻo quẹo như cái mình con rắn. Nó vừa vặn vẹo vừa rên, nước miếng nó chảy ròng ròng như chó điên thấy phát ớn. Mấy bà biết sao hôn, chừng nhai dập miếng bả trầu là ông thầy ngưng lại, tui thấy lá trầu ổng cần đổ nhớt thấy ghê. Sau đó ổng lấy miếng vải trắng băng lại. Ổng nói con Xuân có bầu nên ổng trục nọc ra không hết. Phải trị ba ngày, mỗi ngày một chút mới dứt.
- Ổng làm hay vậy sao con nhỏ chết chứ? – Bà Hai hỏi ngang.
- Vậy mới nói. Tại thằng Tư móm hết trơn. Nó giết vợ nó đó.- Bà Mười kể tiếp - Ông thầy về hồi trưa hôm qua, tối thằng Tư về nhà mới hay vợ nó bị rắn cắn. Nó vạch chân ra xem, thấy có miếng vải trắng băng ngang , nó tháo ra luôn. Tui cũng không biết sao con nhỏ lại để cho chồng nó tháo nữa. Nọc chạy lên cổ, một chút thôi tui nghe nó la làng, chạy qua khiêng nó lên xích lô chở vô bệnh viện đến gần sáng thì con nhỏ chết. Thiệt là tội nghiệp, nó chết kéo theo luôn đứa nhỏ…
Nói không dứt câu, bà Mười thở dài sườn sượt…
Đám ma chị Xuân tổ chức sơ sài. Thầy trng chùa coi ngày nói phải chôn nhanh mới kịp ngày giờ tốt, còn không phải chờ đến tuần sau. Vậy là đám ma bữa trước, bữa sau gia đình vội vã đem chôn ở miếng đất phía sau nhà gần ruộng rau muống. Bên cạnh ngôi mộ là cây chuối xiêm tươi non.
Vào mùa khô, ruộng rau muống cạn dần không trồng tỉa gì được. Mấy đứa trong xóm tôi thường kéo nhau ra chơi đá banh, nhảy dây. Nhưng vui cỡ nào, tụi nó cũng không dám bén mảng đến gần ngôi mộ và cây chuối. Chỉ có tôi…
Ỷ lạI vào công tu luyện Chuẩn Đề và có thầy tôi làm hậu thuẫn, tôi chẳng hề sợ hãi ngôi mộ đất và cây chuốI kia.Trong khi mấy đứa bạn nhí nhố chơi giỡn ngoài xa thì tôi cứ ung dung bắt chuồn chuồn gần mộ. Có lúc tò mò tôi còn đứng bên mộ quan sát cây chuối. Thật ra cây chuốI cũng bình thường thôi, chẳng có gì thần bí hay ma quái như lờI kể của mọI người. Trồng mới có ba tháng mà chuốI mọc xanh tốt nõn nà. Nhìn kỹ, tôi thấy trên thân cây còn buộc miếng vảI sô tang màu trắng.
“Chắc ngườI ta cột để làm dấu” – Tôi nghĩ.
Gió ngoài ruộng thổI mạnh, cây chuốI uốn éo phe phẩy mấy tàu lá xanh. Bất giác tôi đưa tay sờ vào thân cây…
Một dòng điện lạnh từ cây chuốI truyền sang ngón tay tôi, chạy dọc theo sống lưng lên thẳng trên ót. Tôi giật bắn ngườI rụt tay lạI. Cả ngườI tôi rần rật , cảm giác ngột ngạt khó thở mặc dù gió chiều vẫn đang thổI lồng lộng trên ruộng rau muống. Tôi bỏ chạy về nhà…
Chiều hôm đó tôi bỏ ăn, ngườI ngây ngấy sốt. Má tôi vộI chạy mua hai viên Aspirin cho tôi uống. Nhưng tình hình vẫn không đỡ chút nào. Tôi nằm lịm trên giường trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh…
… Ruộng rau muống cuốI xóm trảI rộng trước mắt, tôi ngơ ngác lướt nhẹ trên các tảng đất khô nứt mà không có cảm giác đau đớn gì. Bầu trờI sao mà ảm đạm quá, cứ nhờ nhờ như buổI sáng chuẩn bị mưa. Chẳng thấy ai ngoài ruộng ngoài tôi. Bước chân vô tình cứ đưa tôi đến gần ngôi mộ đất. Cây chuốI vẫn cứ im lìm đứng bên ngôi mộ. Tôi bước đến gần đưa tay sờ vào cây chuốI, động tác giống y lúc chiều… Thân chuốI trơn lì, mát lạnh. Đột ngột, cây chuốI chuyển động, nó uốn éo rồI đổ oặt xuống. Trong lúc chưa biết chuyện gì xảy ra thì thân chuốI bỗng quấn chặt lấy chân tôi. Nhìn xuống. TrờI đất ơi! một con rắn lục xanh lè cái mình to bằng thân cây chuốI lúc nãy đang nằm dài bên ngôi mộ. Đuôi rắn khoá chặt hai chân tôi, đầu rắn ngóc cao lên dần. Tôi thấy mồn một hai con mắt tròn như miệng ly uống trà, cái lưỡI đỏ hoét chẻ hai cứ thò ra thụt vô. Đôi điếng hồn nhìn trân vào đôi mắt rắn, miệng cứng ngắc không niệm được câu chú nào trong khi lòng tôi đang gào thét dữ dội. Thoáng mơ hồ phía sau đầu rắn là bóng chị Xuân đang đứng bên cạnh mộ vớI cái bụng bầu bự chảng…
Con rắn bắt đầu há cái miệng ra. To dần, to dần… Hai cái răng nanh của nó nhọn hoắt, cái lưỡi đỏ thè ra thụt vào gần đụng chót mũi của tôi. Thân thể tôi cứng đờ, đầu óc hầu như tê dại. Tôi đứng yên giương mắt nhìn cái miệng rắn đang banh ra hết cỡ, không còn một chút hơi sức nào. Lỗ tai tôi lùng bùng, thân thể dường như đang tan ra hoà vào một thứ gì đó sền sệt, dẻo quẹo. Lúc cảm giác ấy lan dần lên đến ngực là lúc miệng rắn chuẩn bị hạ xuống đầu tôi…
Ngay lúc đó, giữa đỉnh đầu tôi nổ “bụp”. Trong cảm giác mơ hồ ngây dại, tôi còn thoáng thấy một tia sáng màu vàng trắng hắt lên từ đầu tôi. Con rắn lục khổng lồ nhạt dần rồi biến mất. Thân thể tôi nhẹ tâng tưởng chừng có thể bay được lên cao như chim vậy…
… Tôi mở mắt. Xung quanh giường đứng ngồi lố nhố mấy người. Bà nội, cô Ba, bà mợ Ba và… chao ôi, có cả thầy tôi nữa. Tôi mở miệng toan nói nhưng dường như hơi sức tan đi đâu hết. Thầy biết ý phẩy tay ra dấu. Đoạn, thầy quay sang bà nội:
- Cháu nó tỉnh rồi, thím để tui xoa bóp mấy huyệt đạo của nó một chút cho thông máu.
- Mô Phật, nó tỉnh lại là may - nội tôi nói – nó nằm mê man cả ngày nay làm tui mất vía luôn vậy đó. May nhờ có thầy tình cờ ghé thăm, nếu không thì… tui cũng hổng biết làm sao. Chắc chở nó vô bệnh viện quá.
Thầy tôi cười nhẹ khẽ đưa mắt nhìn tôi. Ánh mắt và nụ cười đầy ý nghĩa.
Nội tôi yên tâm rút ra nhà sau ngồi ăn trầu với bà mợ. Cô Ba tôi cũng vô bếp làm cơm. Còn lại hai thầy trò. Tôi toan mở miệng nói lần nữa thì thầy tôi đã lật tôi nằm sấp trở lại. Thầy lấy trong cái túi cũ ra một hộp kim châm và cây ngãi cứu đã phơi khô cuộn tròn thành điếu thuốc sâu kèn. Bàn tay thầy nhanh thoăn thoắt cắm một lúc mười mấy cây kim trên lưng tôi. Vừa cắm thầy vừa đọc nho nhỏ:
- NAM MÔ ĐỨC NGỌC HÒANG THƯỢNG ĐẾ, TỨ VỊ THẦN TRỜI.
- NAMÔ THÁI ÂM PHẬT - NAMÔ THÁI DƯƠNG PHẬT.
- NAMÔ CHÍN PHƯƠNG TRỜI MƯỜI PHƯƠNG PHẬT.
- NAM MÔ SƯ TỔ Ở ĐẠI ĐỘNG HỘ ĐỘ ĐỆ TỬ GIÚP ĐỜI.
Châm xong mấy cây kim, thầy mồi lửa vào cây ngãi và đốt mấy đầu kim. Hơi nóng từ đầu kim lan toả xuống các huyệt đạo dọc sống lưng làm tôi thấy dễ chịu hẳn…
Thầy tôi ra về sau khi để lại ba hoàn thuốc tể đen thui như cục than để tôi uống mỗi đêm trước khi ngủ và dặn dò nội tôi mua bảy thứ lá ba thứ gai để xông và tắm…
Ngày Chủ nhật đã đến. Viện lý do vào trường lao động, tôi đạp xe đến nhà thầy.
Căn nhà thầy chật hẹp lại càng chật hẹp hơn vì số lượng người quá tải. Ngoài hai ông sư huynh là Minh An, Minh Tịnh thường xuyên mỗi tuần, hôm nay nhà thầy có một ông thầy chùa áo lam tướng mạo gầy gò trạc tuổi thầy tôi.
Thấy tôi dẫn xe vào, thầy tôi nhìn ra cười nói với ông thầy:
- Nhắc nó thì nó đến.
Ông thầy nhìn tôi chăm chú làm tôi lúng túng đến nỗi không tháo được cái giỏ đựng sổ tay móc trên ghi-đông xe.
Tôi vừa bước vào nhà, thầy tôi đã chỉ sang ông thầy, nói:
- Chào sư bá đi con. Sư bá đang tu với sư công trên Thủ Đức đó.
Tôi cúi đầu chào sư bá, chào thầy và vào đốt nhang bàn Phật. Tai vẫn nghe sư bá nói:
- Thằng này có căn tốt lắm. Xác hội đó. Ông lượm ở đâu mà được mấy đứa tốt quá vậy?
- Huynh hổng nhớ nửa năm trước, khi thầy xuống núi về chùa tu đó sao?
- Nhớ, mà sao?
- Trước khi xuống núi một tháng thầy đã cho em thằng nhỏ này đó.
Thầy kể nhanh câu chuyện về tôi ( trong “Một cõi âm dương”). Nghe xong, sư bá gật gù:
- Ông còn có duyên thầy trò, tôi giống như cây độc. Không biết sao này ra sao.
- Lo nghĩ gì huynh ơi! Huynh còn được tu bên thầy, còn tôi phải gánh một gánh này- vừa nói thầy vừa chỉ tay xung quanh - Huynh có phước đức hơn tôi nhiều. Vả lại, “trồng ba cây, hưởng được hơn một cây” thôi huynh à!
- Vậy hả? Dù sao cũng tốt hơn không có gì.
Nghe hai người lớn nói chuyện, thiệt tình ba huynh đệ tôi chẳng hiểu ất giáp gì ráo. Mãi mấy mươi năm sau, tôi mới biết huyền cơ…
Nhưng đó là chuyện khác. Tôi kể tiếp chuyện tôi.
Sau khi lễ Phật, lễ Tổ. Tôi kéo ghế ngồi sau lưng thầy bên cạnh hai ông huynh. Thầy tôi bảo nhắc ghế lên trước có việc. Đoạn, thầy hỏi lại căn cơ sự việc tôi bị bệnh. Tôi thực tình kể hết đầu đuôi, thầy và sư bá ngồi nghe chăm chú. Nghe xong, sư bá cười:
- Cái thằng căn tốt, dễ cảm thông với linh giới. Ông mà không nhận nó, một thời gian sau tự nó cũng làm thầy mà thôi. Nhưng mà… lúc đó nó về đâu thì chỉ có trời mới biết.
- Tôi và nó cũng có duyên. Hôm trước thắp nhang cúng ngọ, nghe trong người khó chịu. Tôi xin một quẻ Lục Nhâm, tính ra có người trong thân gặp chuyện, kiểm lại chỉ có thằng này kỵ ngày kỵ tháng. Tôi vội đi ngay. Đến không kịp chắc vía của nó đi dạo Trung giới luôn rồi.
Tôi rụt rè xen vào:
- Thầy ơi, tại sao con bị bệnh vậy thầy?
- Cây chuối có tánh âm, giờ đây có thêm hồn phách cô gái có mang bị chết oan phụ vào, dĩ nhiên là âm tính càng mạnh. Con là đồng tử, lại có căn âm, dễ cảm nhận linh giới hơn người khác nên dương khí bị ảnh hưởng chứ sao.
- Nhưng con thấy con rắn lục tổ bố luôn. Nó muốn nuốt con…
- Chẳng có con rắn nào hết. Oan khí hoá hình đó thôi. Cô gái chết oan vì bị rắn cắn, bây giờ oán khí ấy kết trong thân cây chuối hiện thành hình rắn. Con phạm vào cây chuối, tất nhiên bị rắn nuốt rồi…
- Vậy con hiểu rồi. Nếu cổ bị chó cắn chết thì… con sẽ thấy con chó hả thầy?
Thầy tôi và sư bá nhìn nhau cười.
- Nhưng hồi con rắn nuốt con, tại sao có ánh sáng trên đầu con vậy?
- Đó là linh quang hộ thể. Khi con nhập đạo, thầy thỉnh điển quang của Sư Tổ Đại động tá nhập vào con để hộ thân. Thời gian qua con trì chú Chuẩn Đề, mặc dù không thấy ấn chứng gì nhưng linh quang càng mạnh. Gặp lúc nguy hiểm , linh quang sẽ phóng ra bảo hộ.
- Sao nó không bảo hộ từ đầu…
- Thần trí con không định làm sao linh quang xuất hiện được. Khi nào tu tập đến mức cao thì con mới có thể tuỳ ý vận dụng linh quang hộ thân, chữa bệnh…
Thì ra là vậy. Trước đây tôi cứ tưởng học bùa phép là có một hoặc nhiều ông thần nhập vô mình, đi theo mình,mình sai bảo gì mấy ổng sẽ làm theo giống như mấy ông tiên trong truyện Phong Thần. Vậy ra, cái mà ta tưởng là chư thần đi theo, chỉ là điển quang của các vị mà thôi. Trước đây tôi còn nghĩ, có một ông thần mà cấp cho quá xá người, làm sao ông ta lo cho xuể. Bây giờ nghĩ lại thấy mình non nớt ngây thơ làm sao…
- Sư huynh nè. Nếu là sư huynh, cái vụ cây chuối đó sư huynh sẽ tính làm sao.
- Người thường theo phong tục chỉ biết trồng chuối bên mộ mà chưa biết cách siêu độ. Lẽ ra, sau khi cây chuối trổ hoa, họ phải đẵn thân chuối, cho mặc quần áo người chết vào. Cắt hoa chuối, quấn lại như quấn em bé đặt vào lòng hình nộm ấy. Tụng kinh hoặc chú để cầu siêu. Sau đó, đem đốt đi, thả tro xuống sông là an.
Ngó sang tôi, sư bá nói:
- Thằng này có duyên với phần âm, bây giờ nó phải trợ duyên cho người ta.
- Ý trời! sư bá ơi, con hổng biết làm gì đâu. Đừng kêu con lại gần cái mã đó nữa. (mà đúng vậy, sau này tôi rất sợ đến gần mấy ngôi mộ có trồng chuối, đặc biệt lại càng sợ rắn).
- Con tạo ra duyên thì con phải giải. Sư bá chỉ cho con cách này…. Yên tâm, đã có sư bá rồi…
… Ngày cây chuối trổ hoa, tôi lẻn gia đình ra mộ chị Xuân làm phép tán sa. Nói làm phép chứ thật ra tôi chỉ cầm chén cát đáy sông hoà với châu sa mà sư bá tôi đã chú nguyện từ trước. Vừa rải lên mộ tôi vừa đọc Quang Minh Cam Lộ thần chú:
“Oum, Amôga Vairocana maha mudra mani padme jvala pravattaya Hum”.
Tối hôm đó, trong giấc ngủ, tôi thấy chị Xuân mặc bộ quần áo bà ba thiệt đẹp, ẳm trong tay một đứa bé. Cái bụng bầu đã biến mất. Chị bước đi trên con đường nhựa thật rộng, rộng hơn cả xa lộ Đại hàn. Khẽ quay lại nhìn tôi, chị mỉm cười. Một nụ cười thiệt đẹp. Tôi nhớ hoài nụ cười hiền lành hạnh phúc ấy.
Viết xong ngày 11 tháng 10 năm 2008
Chú Quang Minh này muốn tu luyện thành phải mất 108 ngày.
Trả lờiXóaCách làm là tìm cát sạch dưới đáy sông, rửa sạch, rây kỹ, phơi khô, trộn với châu sa thần sa.
Khi luyện phải đặt chén cát trước bàn thờ Phật. Chắp tay đọc chú, mỗi biến chú, vẽ một chữ A bằng Phạn tự vào chén cát. Xong rồi, khỏa cát cho bằng, lại đọc chú và vẽ vô như thế cho đến mãn 108 biến.
Luyện 108 đêm, dùng cát ấy độ tử cho những vong mắc nợ trầm luân khó siêu thoát.
...Chị Xuân chết thật là tội nghiệp, ..biết đâu mà chống đỡ cái chết "bất kỳ tử như thế", Chú quang minh này ai sẽ luyện, ai sẽ nuôi ai để họ luyện, vậy mà có người giầu khếch sù ra mà vẫn tham lam miếng ăn,mười kg gạo đi cứu đói họ đặt lên một chiếc xe miece thật sang trọng, họ làm băng zdon khẩu hiệu "..đoàn cứu trợ..." rồi cái cảnh "bố thí" cho người nghèo, vài ba kg gạo ... ôi nhìn họ nhận "cứu trợ" mà đau lòng, chưa nói là không đến tận tay người nghèo. "...Một đời đau suốt trăm năm..."
Trả lờiXóaTại họ chỉ biết tin vào túi tiền thôi.Biết đâu nhờ họ làm gương mà mình biết làm thiện...
Trả lờiXóaoe oe oe có thật không vậy mấy thầy. Con là Lucife đây
Trả lờiXóa